Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116: Theo đuổi.

Lâm Hàn vừa bước ra khỏi quán ăn không bao lâu thì một xe cảnh sát chạy đến, có mấy người cảnh sát đi vào quán ăn.

Xem ra có người đã báo cảnh sát.

"Anh rể hai ra rồi!"

Dương Khiết thấy Lâm Hàn đi ra.

"Là bò ra hay bị người ta khiêng ra?"

Trong mắt Dương Cảnh Đào hiện lên vẻ khinh thường.

"Đi ra đó!"

Dương Khiết liếc xéo Dương Cảnh Đào: "Tôi nói này ông già, trong lòng ông anh rể hai của con tệ đến vậy à?"

"Hừ, thì nó vẫn luôn tệ như vậy mà".

Dương Cảnh Đào hừ lạnh, nói tiếp: "Thằng nhãi này còn có thể bước ra được thì do mạng nó lớn thôi, chắc bởi vì đám người kia nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, không thì hôm nay chắc chắn nó nhập viện rồi".

Lúc này, Dương Lệ xuống xe chạy đến chỗ Lâm Hàn, mặt đầy lo lắng:

"Ông xã, anh có sao không?"

"Anh thì có chuyện gì được chứ?", Lâm Hàn xua tay tỏ ra không hề bị gì cả.

Dương Lệ thở phào, hai người họ liền lên xe.

"May là cảnh sát tới kịp, không thì phiền phức rồi, bọn họ đông như vậy, em sợ anh không đối phó được", trong lòng Dương Lệ vẫn còn sợ hãi.

"Mấy gã này không phải đối thủ của anh", Lâm Hàn cười nói, khởi động xe chuẩn bị về nhà.

"Há, đúng là coi trời bằng vung, gáy to thật đó!"

Dương Cảnh Đào cười lạnh: "Bảy tám gã đô con đó mà không phải đối thủ của cậu à, thằng vô dụng cậu còn chém gió nữa sao? Nếu không phải đối thủ của cậu thì tại sao trên ống quần cậu lại dính máu?"

Ánh mắt Dương Cảnh Đào rất sắc bén, Lâm Hàn vừa mở cửa xe, ông ta đã nhìn thấy một vết máu lớn dính trên ống quần của anh.

"Hả!"

Mặt Dương Lệ mặt liền biến sắc, cô không để ý đến điều này.

"Đừng nói chân cậu bị đánh gãy rồi nhá! Lâm Hàn, tôi nói cho cậu biết, cậu muốn nằm viện tôi cũng không xuất tiền viện phí cho cậu đâu đấy", Dương Cảnh Đào cười khẩy.

"Đúng là dính nhiều máu quá!"

Dương Lệ nhìn ống quần Lâm Hàn, sắc mặt trắng bệch.

"Không phải của anh".

Lâm Hàn cười khổ không biết nên giải thích thế nào, máu này là vừa rồi Ngô Xuyên ôm chân anh quệt lên.

"Thật không?"

Dương Lệ đưa tay kéo ống quần lên, nhìn thấy chân Lâm Hàn không có chút thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không bị sao thì tốt rồi!"

Dương Cảnh Đào hừ lạnh: "Hừ, thằng vô dụng nhà cậu phúc lớn mạng lớn, may nhờ cảnh sát đến mới giữ được cái mạng nhỏ".

Lâm Hàn lười để ý tới Dương Cảnh Đào, lái xe về nhà.

...

Sáng hôm sau, Lâm Hàn thức dậy ăn bữa sáng được Dương Lệ nấu từ sớm.

Anh ngẫm nghĩ một hồi, trong nhà bây giờ có thêm một ông già vợ và một cô em vợ, rảnh rỗi phải tìm thêm một người giúp việc mới được, không thì bề bộn việc lắm.

Anh bước ra sân biệt thự, Dương Cảnh Đào đang đứng tưới hoa.

"10h rồi mới chịu dậy, cuộc sống của cậu cũng nhàm chán thật đó", Dương Cảnh Đào cầm bình tưới hoa liếc nhìn Lâm Hàn.

"Chắc Tiểu Khiết muốn ngủ đến trưa, một lát nữa tôi định ra ngoài mua sắm một ít đồ dùng trong nhà, tầm trưa sẽ về ăn cơm, cậu phải lo cơm nước xong trước khi tôi về biết chưa?"

"Biết rồi", Lâm Hàn gật đầu.

Ting, ting, ting!

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe.

Lâm Hàn nhìn sang thì thấy một thanh niên đầu húi cua chạy một chiếc xe điện tới, người đó là Ngô Xuyên.

Tay trái của anh ta còn đang quấn băng vải.

"Anh... Anh Hàn!"

Nhìn thấy Lâm Hàn, Ngô Xuyên có chút do dự, vẫn cố nặn ra một nụ cười, vẻ mặt tràn đầy ray rứt.

"Thằng nhóc này nhìn quen quen, cậu quen cậu ta à?", Dương Cảnh Đào nhìn Ngô Xuyên rồi quay sang hỏi Lâm Hàn.

"Một người bạn của con", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Dương Cảnh Đào quan sát Ngô Xuyên từ đầu đến chân, sau cùng ông ta mới nhớ ra:

"Không phải thằng nhóc này là người đón tiếp chúng tôi hôm tân gia sao? Không đúng, hôm đó thằng nhóc này mặc áo sơ mi Armani đeo đồng hồ Longines, nhìn rất giàu có, sao bộ dạng hôm nay lại thành ra vậy?"

"Cậu nhìn xem, quần áo trên người cậu ta không tới 200 tệ nữa, toàn là hàng bán ngoài lề đường, đồng hồ trên tay cũng không còn nữa", trong mắt Dương Cảnh Đào lộ vẻ khinh thường.

"Quần áo và đồng hồ hôm đó của cậu ta đừng nói là đồ thuê nha! Giả vờ giả vịt! Đúng là vật hợp theo loại mà, Lâm Hàn, cậu ta với cậu y chang nhau, đều thích sĩ diện hão!"

Lâm Hàn chẳng muốn nghe Dương Cảnh Đào lải nhải nữa, đi ra khỏi sân đến chỗ của Ngô Xuyên.

"Sao rồi?"

"Anh Hàn, tôi muốn báo cáo với anh chút chuyện", Ngô Xuyên nói.

"Tối hôm qua, tôi đến bệnh viện qua loa xử lý vết thương, tôi đã bán chiếc A4 kia trong đêm, vì mới mua nên bán lại cũng chỉ chịu thiệt tiền thuế".

"Tôi cũng đem bán toàn bộ quần áo và đồng hồ, cộng thêm tất cả tiền mấy người kia nhét bao thư cho tôi, tất cả tôi đều đã bỏ lại vào trong tài khoản ngân hàng bồi thường rồi, xem như là bù đắp lại".

"Anh Hàn, anh yên tâm, tôi vừa tự xuất tiền mua chiếc xe điện này, là xe cũ có mấy trăm tệ thôi!"

"Lần này tôi đến tìm anh chỉ muốn đảm bảo với anh thêm lần nữa, sai lầm trước đây, tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa".

Nói xong, Ngô Xuyên gãi đầu thật thà mỉm cười.

"Tôi biết rồi", Lâm Hàn gật đầu.

"À đúng rồi anh Hàn, tôi đến tìm anh còn một chuyện nữa, tôi muốn dẫn anh đến khu Bành Hộ xem xét, công việc tái định cư và bồi thường không hề suôn sẻ như tôi tưởng tượng", Ngô Xuyên lại nói.

"Vậy đi thôi!"

Lâm Hàn gật đầu, ngồi luôn lên yên sau của xe điện.

"Anh Hàn, anh là người có thân phận, sao có thể ngồi xe diện chứ, mất mặt lắm!"

Sắc mặt Ngô Xuyên biến đổi: "Không thì anh lái xe đi đi!"

"Với tôi mà nói, xe chỉ là phương tiện giao thông mà thôi, cho dù có là xe đạp, xe điện hay xe hơi", Lâm Hàn bình thản nói tiếp: "Có thể đưa tôi đến nơi cần đến là được rồi".

Nghe thế, trong lòng Ngô Xuyên rất là thưởng thức, có lẽ chỉ có người thuộc tầng lớp như Lâm Hàn mới nói ra được những lời này.

Nếu là người bình thường, đương nhiên họ sẽ nhìn xe đạp, xe điện và xe hơi với mỗi ánh mắt khác nhau.

Ngồi lên xe xuống núi.

"Ê, Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu, tôi bảo cậu ở nhà nấu cơm trưa, cậu đi đâu thế hả!", Dương Cảnh Đào thở hổn hển, gọi theo từ phía sau.

...

Khoảng một tiếng sau, Lâm Hàn và Ngô Xuyên đã đến khu Bành Hộ.

So với trước kia, khu Bành Hộ bây giờ đã thay đổi rất nhiều.

Có thể thấy rất nhiều công nhân đang thi công máy đào đất, xe hàng lớn chở đất cát và xi-măng chạy tới lui không ngừng. Trong không khí bay đầy bụi bặm, lúc Lâm Hàn hít vào cảm thấy hơi khó chịu, bên tai còn văng vẳng tiếng máy trộn bê-tông, làm cho người khác cảm thấy một loại sức sống bừng bừng, sục sôi ngất ngưởng.

"Hoàn cảnh sinh hoạt của khu Bành Hộ trước kia vô cùng kém, khắp nơi đều là cống nước dơ bẩn, nhà cửa thì không an toàn, ngay cả nguồn nước cũng không được đảm bảo. Nếu như xảy ra hỏa hoạn, động đất, đoán chừng có rất nhiều người khó tránh khỏi tai họa. Dự án cải tạo khu Bành Hộ quả đúng là một dự án lớn có lợi cho cuộc sống người dân ở đây!"

Lâm Hàn nhìn những người công nhân xung quanh, cảm khái nói: "Tôi đột nhiên hiểu ra đạo lý mà bố tôi từng nói, sở hữu bao nhiêu tài sản thì đồng nghĩa với phải có trách nhiệm lớn bấy nhiêu".

"Một người có tiền chân chính, không đơn giản chỉ biết hưởng thụ mỗi ngày, mua biệt thự, đi xế xịn, hẹn hò người đẹp, mà nên có mục tiêu theo đuổi".

Ngô Xuyên có chút mơ hồi với lời nói của Lâm Hàn, anh lại hỏi:

"Không phải đa số con người kiếm tiền là vì những điều đó sao? Còn mục tiêu theo đuổi gì nữa?"

"Mục tiêu theo đuổi như là vì đất trời vững tâm, vì đời sống người dân bán mạng, vì kế tục bản sắc thánh hiền, vì cuộc sống hòa bình muôn đời sau..."

Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng nhìn những người công nhân đi tới lui trước mặt, bình thản mở miệng.

"Có lẽ đây chính là mục tiêu mà bố tôi đã theo đuổi, còn điều mà tôi theo đuổi chính là được cùng vợ tôi trải qua những ngày tháng yên bình, nhưng ông ấy đã gieo trong lòng tôi một hạt giống ‘theo đuổi’ khác".

"Anh Hàn, học vấn tôi không cao, anh đừng có bàn với tôi những vấn đề vĩ mô như này được không?"

Ngô Xuyên vô cùng bứt rứt, bởi vì anh ta hoàn toàn không hiểu được Lâm Hàn đang nói cái gì cả.

"Hở? Ngại quá, tôi chỉ cảm khái chút thôi".

Lâm Hàn áy náy gãi mũi, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc:

"Nói xem, công tác tái định cư và bồi thường của anh nảy sinh rắc rối gì rồi!"
Chương 117: Cưỡng chế phá dỡ

"Nói gì thì nói cũng là hai cái rắc rối, vả lại còn có vẻ khó giải quyết nữa".

Ngô Xuyên khẽ than: "Rắc rối thứ nhất do tôi tự gây ra, đó chính là vấn đề dùng bạo lực để cưỡng chế phá dỡ và di dời".

"Tôi ký hợp đồng, giao công việc phá dỡ và di dời một khu vực trong khu Bành Hộ cho một người tên là Lưu Phú Quý. Đàn em của người này có một đội thi công, tôi thừa nhận lúc trước có nhận phong bì của Lưu Phú Quý nên mới giao công việc đó cho ông ta".

"Nhưng tôi không ngờ ông ta làm việc mà chẳng coi ai ra gì, chuyên gia dùng bạo lực để cưỡng chế, bắt chẹt kiếm thêm tiền khiến người dân chỗ đó khổ không thể tả, rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng".

Lâm Hàn gật đầu, nhưng không có tức giận. Ngô Xuyên sinh ra trên mảnh đất khu Bành Hộ này, đương nhiên sẽ có chút thiếu sót, làm sai việc là chuyện hết sức bình thường.

"Cho dù ký hợp đồng, giao hết khu vực bên ngoài cho ông ta thì anh là tổng phụ trách cũng phải có tiếng nói chứ. Nếu anh can thiệp vào việc dùng sức mạnh cưỡng chế phá dỡ và di dời thì Lưu Phú Quý kia dám làm bậy như vậy ư?", Lâm Hàn hỏi.

"Theo lý thuyết thì là như thế", Ngô Xuyên thở dài: "Nhưng tên Lưu Phú Quý kia không phải người thường, sau lưng ông ta có chỗ dựa".

"Có chỗ dựa?", ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.

"Đúng vậy, sau lưng ông ta có một người tên Từ Dũng của vùng xám", sắc mặt Ngô Xuyên trở nên nghiêm trọng.

"Từ Dũng?", Lâm Hàn lắc đầu, anh chưa từng nghe thấy tên này.

"Sau lưng Từ Dũng là Hoàng Báo - một ông trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải", Ngô Xuyên lại bổ sung thêm.

"Hóa ra là Hoàng Báo".

Tên này thì Lâm Hàn có nghe.

Người này là một ông trùm xã hội đen ở Vùng Xám của thành phố Đông Hải, tổ chức cho vay nặng lãi, kinh doanh sòng bạc, khu đèn đỏ và còn rất nhiều các trang cho vay nặng lãi trên mạng đều có liên quan tới ông ta.

Địa vị có thể sánh ngang với Trần Vô Cực.

Có điều, Trần Vô Cực là kiểu đã dần thoái ẩn, còn Hoàng Báo thì vẫn đang hoạt động sôi nổi.

"Sau lưng Lưu Phú Quý có dính đến Hoàng Báo, nên tôi không dám đụng tới ông ta, ông ta cũng sẽ không nghe lời tôi", Ngô Xuyên cười khổ:

"Bởi vì ông ta dùng bạo lực để cưỡng chế phá dỡ và di dời nên khu vực kia đã xảy ra vụ việc đổ máu. Ngày hôm qua, có một người dân bị đánh gãy hai chân, không có tiền nằm viện đành nằm vật vã ở nhà chờ chết".

Lâm Hàn cau mày, sắp xếp đền bù kị nhất là xảy ra đổ máu, nếu gây ra mạng người, vậy thì càng rắc rối hơn.

"Vợ tôi biết chuyện này không?"

Lâm Hàn hỏi, anh không muốn chuyện này đến tai Dương Lệ khiến cô buồn.

"Tạm thời thì tôi đã ém chuyện này xuống, nên cô Lâm vẫn không biết".

Ngô Xuyên nói: "Nhưng tôi đoán, nếu Lưu Phú Quý cứ làm thế nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng. Đến lúc đó, sự việc bị trình lên trên, áp lực cô Lâm phải gánh sẽ rất lớn. Nếu báo đài đưa tin thì áp lực đến từ dư luận có lẽ sẽ ảnh hưởng tới tiến triển của công trình cải tạo khu Bành Hộ".

Lâm Hàn gật đầu, biết sự nghiêm trong của việc này.

"Anh Hàn, còn một rắc rối nữa...", Ngô Xuyên mở miệng.

"Giải quyết xong cái thứ nhất đã, cái thứ hai nói sau đi", Lâm giơ tay lên, ngắt lời Ngô Xuyên: "Anh dẫn theo ít người đi đến khu vực Lưu Phú Quý phụ trách với tôi".

"Vâng!"

Ngô Xuyên lập tức cầm điện thoại gọi người tới, một lát sau, đã có mười mấy người đến.

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

Những người đó nhìn thấy Ngô Xuyên liền hô.

Bọn họ mặc quần áo lao động màu xanh, đội mũ bảo hiểm, tay cầm búa, xẻng, cưa điện trông như công nhân. Mái tóc nhuộm đủ màu sắc lúc trước cũng bị cắt hết.

"Gọi anh Hàn!", Ngô Xuyên lạnh mặt nói.

"Anh Hàn!"

Mười mấy người đó khom người với Lâm Hàn đồng thanh hô.

"Bọn họ vốn là những tên du côn, cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn chơi cờ bạc, không làm việc đàng hoàng".

Ngô Xuyên nói tiếp: "Sau khi tôi tiếp nhận công tác sắp xếp đền bù, thấy bọn họ rảnh quá không có gì làm nên bảo họ đến công trường đi làm. Giống y như công nhân bình thường, mỗi ngày làm việc, hàng tháng được lãnh lương. Đương nhiên, nếu phạm lỗi gì đó, vẫn sẽ bắt bọn họ lại".

Lâm Hàn gật đầu, cảm thấy Ngô Xuyên làm rất tốt điểm đó.

"Dẫn đường đi!", anh nhàn nhạt nói.

"Vâng, anh Hàn hãy đi theo tôi", Ngô Xuyên đi trước dẫn đường, đoàn người chậm rãi di chuyển vào sâu trong khu Bành Hộ.

Bên trong khu Bành Hộ vẫn chưa bắt đầu phá dỡ và di dời nên có rất nhiều người ở.

"Anh Hàn, chính là chỗ đó", Ngô Xuyên giơ ngón tay chỉ về phía trước.

Lâm Hàn nhìn theo thì thấy khu đất trước mặt có bảy tám chiếc xe xúc đất đang làm việc.

Rầm rầm...

Tiếng động cơ nổ ầm ầm đầy bụi đất bay khắp nơi.

Ầm...

Một mảng lớn nhà ở, vách tường sập xuống đất cuốn bụi đất bay mù mịt.

Còn có mấy căn nhà treo băng rôn màu trắng trên vách tường ghi:

"Tôi muốn ăn cơm, tôi muốn nhà, phản đối các biện pháp cưỡng chế".

"Phản đối dùng sức mạnh cưỡng chế phá dỡ và di dời".

Mé góc nhà, có vài người dân ngẩng đầu nhìn máy xúc đất, khóc lớn.

Lâm Hàn cau mày, biện pháp dùng bạo lực để cưỡng chế phá dỡ và di dời kia còn nghiêm trọng hơn trong suy nghĩ của anh.

"Hu hu hu, đừng đập nhà của tôi!"

"Cầu xin anh đừng đập mà!"

"Đập rồi thì sao tôi làm ăn buôn bán, sao mà sống được nữa! Hu hu hu!"

Có tiếng than khóc vang vọng lại.

Trước cửa một tiệm ăn sáng có hai mẹ con quỳ trên mặt đất, ôm nhau khóc rống.

"Khóc cái gì mà khóc, phiền muốn chết! Đập một căn nhà của đám dân đen khu Bành Hộ các người, đổi lại cho mấy người một trăm ngàn tệ, còn chê ít hả? Bà bán bánh bao thì có bán mười năm cũng chưa kiếm được nhiều tiền như vậy nữa là!"

Một giọng nói không kiên nhẫn vang lên.

Bên cạnh tiệm ăn sáng đặt một cái bàn.

Quanh bàn ngồi bốn người đang chơi đánh bài, trên bàn đặt bia, hạt dưa, vịt nướng. Bọn họ vừa chơi vừa nhìn cưỡng chế phá dỡ và di dời, trông rất là sung sướng.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơi hói, đeo dây chuyền vàng, mặc vest xám bám đầy bụi, hốc mắt sâu hoắm, trong mắt đôi khi lóe lên vẻ sắc lạnh tàn nhẫn.

Người đó đúng là Lưu Phú Quý.

"Mà phải nói, bà mẹ kia trông cũng khá được đấy", nhìn hai mẹ con một lượt, cuối cùng ánh mắt Lưu Phú Quý dừng lại trên người phụ nữ.

Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, bộ ngực căng tròn, dáng người đẫy đà. Có điều, lúc này mặt mày lại đầy nước mắt, lớn tiếng khóc, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Bé gái trong lòng cô cũng chỉ ba bốn tuổi, nép trong lòng mẹ không ngừng khóc.

"Đừng đập mà!"

"Cầu xin mấy người đừng đập!"

"Tại sao lại đập nhà của tôi?"

Thấy máy xúc đất chạy tới, hai mẹ con quỳ trước cửa tiệm càng khóc thê thảm hơn, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Ầm ầm!

Xe xúc đất chạy tới trước mặt hai mẹ con, lái xe nhìn Lưu Phú Quý nói:

"Đội trưởng, làm sao giờ, hai người này cản đường nên không đập được".

"Ngu muốn chết, nếu không đập được thì xúc người đi trước, chẳng phải là được rồi sao?"

Lưu Phú Quý uống ngụm bia, không để ý nói.

"Vâng!"

Lái xe gật đầu, xe xúc đất giơ cần cẩu lên, đập về phía hai mẹ con.

"Á!"

Hai mẹ con ngẩng đầu lên nhìn, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

"Mẹ ơi!"

Bé gái nhắm mắt lại, ôm chặt lấy mẹ mình.

"Ông trời ơi, tại sao lai bất công với mẹ con tôi như thế!"

"Nếu muốn đập nhà của tôi thì bước qua xác tôi trước đi!"

Người phụ nữ ôm lấy bé gái, nhắm mắt lại ngồi im không nhúc nhích.

Mắt thấy cần cẩu sắp rơi xuống trên người hai mẹ con.

Vèo!

Một tiếng xé gió truyền tới.
Chương 118: Mày là cái thá gì

Vù!

Một viên đá bay xuyên qua không trung.

Lạch cạch!

Viên đá đập mạnh vào tay người điều khiển.

“A!”

Người điều khiển kêu lên thảm thiết, theo phản xạ rụt tay lại, anh ta nhìn mu bàn tay đã sưng tấy, đau không chịu được.

Bùm...

Hai mẹ con ngẩng đầu, phát hiện chiếc xe múc đã ngừng hoạt động.

“Hửm, có chuyện gì vậy!”

Lưu Phú Quý nhíu mày, nhìn về phía Lâm Hàn, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Xuyên, đột nhiên nở nụ cười:

“Ô, anh Xuyên đến rồi đấy à! Sao lại đem theo nhiều người vậy?”

“Lưu Phú Quý, ông đập phá như thế này, không tốt đâu?”

Ngô Xuyên nhìn hai mẹ con, sắc mặt có chút u ám.

“Có gì không tốt chứ, cách phá bỏ này của tôi hiệu quả cao, khoảng một tuần có thể dỡ bỏ hết rồi”, Lưu Phú Quý cười nói: “Hơn nữa khu vực này, Ngô Xuyên anh đã giao trọn cho tôi rồi, anh lấy tiền thưởng, còn kí cả hợp đồng, không tới lượt anh ở đây khoa tay múa chân”.

“Đúng là không đến lượt tôi khoa tay múa chân, nhưng trên hợp đồng không viết, ông được phép dùng vũ lực để phá bỏ”, Ngô Xuyên lạnh lùng nói: “Cách này của ông, đã vi phạm hợp đồng rồi!”

“Đám dân nghèo này ỷ lại vào đây không chịu đi, tôi đã cho mỗi nhà 100 ngàn tệ rồi họ còn chê ít, vậy thì đành phải dùng vũ lực để phá bỏ thôi”, Lưu Phú Quý bất cần nói.

“Lưu Phú Quý, trên hợp đồng viết là mỗi nhà 300 ngàn, ông chỉ đưa 100 ngàn là có ý gì?”, Ngô Xuyên lớn tiếng nói.

“Tao có ý gì? Tao không cần kiếm tiền à? Công nhân dưới tay bố mày, không cần bố mày nuôi à? Lẽ nào mày muốn để bọn họ uống gió Đông Bắc mà sống?”, Lưu Phú Quý trợn mắt nhìn Ngô Xuyên, không chút sợ hãi.

“Thôi đi, tao không nhiều lời với mày nữa, người đâu, đem hai mẹ con này sang bên kia, đừng để cản trở việc phá bỏ của chúng ta”.

“Dạ!”

Hai người công nhân lập tức đi đến trước mặt người mẹ và đứa con gái, giơ tay kéo bọn họ đứng dậy.

“A, căn nhà này không thể đập được!”

“Hu hu hu, cầu xin các người đừng đập nhà của tôi!”

Hai mẹ con bật khóc thật lớn.

Nhìn thấy hai mẹ con sắp bị kéo đi.

Vù!

Vù!

Hai âm thanh lại xé toạc không trung.

Đó là hai viên đá

Lách cách!

Lách cách!

Lần này, viên đá đập vào ấn đường của hai công nhân.

Hai người công nhân choáng váng, ôm lấy trán kêu gào.

“A a!”

“Đau chết tôi mất!”

Bọn họ vội vàng lùi lại, sau đó nhìn vào lòng bàn tay, phát hiện đã dính đầy máu tươi.

Ánh mắt Lưu Phú Quý cuối cùng cũng nhìn về phía Lâm Hàn, chỉ nhìn thấy trong tay chàng trai trẻ đang chơi đùa mấy viên đá.

Hai mẹ con này cũng nhìn về phía Lâm Hàn, lộ vẻ cảm kích, người phụ nữ biết chính chàng trai này đã ngăn hai công nhân kia lại.

“Nhóc con, mày có ý gì?”

Lưu Phú Quý sa sầm mặt: “Lúc nãy mày làm người điều khiển xe múc của tao bị thương, nể mặt anh Xuyên, tao không truy cứu, bây giờ mày lại làm hai công nhân của tao bị thương, mày muốn kiếm chuyện à?”

Lâm Hàn vẫn giữ vẻ bình thản, không thèm đếm xỉa đến Lưu Phú Quý, bước lên phía trước đỡ hai mẹ con kia dậy.

“Cảm ơn anh!”

Bé gái ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn, trong trẻo nói.

Ngoại hình con bé xinh đẹp như được điêu khắc, làn da trắng nõn, vô cùng dễ thương.

“Cảm... cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi”.

Người phụ nữ cũng nhìn Lâm Hàn đầy cảm kích, có điều lại lo lắng nói:

“Nhưng mà cậu vẫn nên tránh xa nơi này một chút, trong tay Lưu Phú Quý có đến mấy chục đàn em, thủ đoạn lại rất tàn nhẫn, cậu khiêu khích ông ta, nhất định sẽ chịu thiệt”.

Người phụ nữ nhìn tiệm ăn sáng, trong mắt ngấn lệ, buồn bã nói:

“Căn nhà này là bố chồng tôi để lại cho tôi, cho dù thế nào cũng không thể để loại người này đập phá, tôi đã sẵn sàng sống chết với bọn chúng rồi”.

Lâm Hàn cười ấm áp, xoa xoa đầu bé gái, nói với người phụ nữ:

“Yên tâm, căn nhà này sẽ không bị phá bỏ đâu. Tôi đảm bảo với chị, công việc dỡ bỏ ở khu vực này sẽ được làm theo quy định, nhất định sẽ làm mọi người hài lòng”.

“Ồ, tên nhóc kia, mày là ai vậy?”

Nghe những lời này, Lưu Phú Quý bật cười thành tiếng: “Việc phá dỡ ở khu vực này là do tao phụ trách, hợp đồng đã kí rồi, tao đập phá thế nào! Mày là cái thá gì mà có quyền lên tiếng?”

“Lưu Phú Quý đúng không?”

Lâm Hàn quay đầu, nhìn về hướng Lưu Phú Quý, giọng điệu thờ ơ:

“Tôi cho ông hai lựa chọn, một là, việc dỡ bỏ khu vực này vẫn do ông phụ trách, nhưng phải làm theo hợp đồng, bồi thường cho mỗi nhà 300 ngàn, một đồng cũng không được thiếu, cấm dùng vũ lực”.

“Lựa chọn thứ hai là, lập tức cút khỏi đây, tôi sẽ cử người khác đến chịu trách nhiệm phá bỏ”.

“Hơ hơ, nhóc con, mày là cái thá gì mà dám nói những lời ngạo mạn như vậy?”, trong mắt Lưu Phú Quý tràn ngập sự khinh thường.

“Hợp đồng đã kí rồi, cho dù là Ngô Xuyên cũng không thể thay đổi, khu vực này do tao chịu trách nhiệm phá bỏ! Mày nghĩ mày là tổng phụ trách của khu Bành Hộ này hả? Mày nghĩ mày là cấp cao của Quỹ đầu tư Nhân Phàm, nắm trong tay toàn bộ quyền lực hả?”

“Nói như vậy, ông chọn cái thứ hai rồi!”, giọng Lâm Hàn vẫn lạnh nhạt như trước.

“Thằng nhóc rác rưởi, đừng dùng thái độ đó nói chuyện với tao, cẩn thận tao đánh gãy chân chó của mày đó!”, Lưu Phú Quý lớn tiếng quát nạt: “Mày có biết người chống lưng cho tao là anh Dũng không?”

“Ồ, tôi nhớ ra rồi, Ngô Xuyên nói với tôi, lúc ông phá dỡ đã đánh gãy chân một người dân ở đây, bây giờ người bị thương, bởi vì không có tiền phải nằm ở nhà chờ chết”.

Lâm Hàn mở miệng, sau đó nhìn Lưu Phú Quý, lạnh lùng nói:

“Vậy hôm nay đánh gãy hai chân của ông nhé”.

Anh vừa nói dứt lời, Ngô Xuyên nghe thấy, lập tức hét:

“Lên!”

“Anh Hàn ra lệnh, đánh gãy chân ông ta!”

Nói xong, Ngô Xuyên dẫn đầu.

Anh ta đem theo mấy tên đàn em, không nói hai lời, xông thẳng về phía Lưu Phú Quý.

“A!”

Lưu Phú Quý ngẩn người, không ngờ Ngô Xuyên lại đột ngột ra tay với mình.

Hầu hết đàn em của ông ta đều đang làm việc, cũng không có phản ứng gì.

Một giây sau, mười mấy người vây quanh Lưu Phú Quý.

Ầm, ầm, ầm!

Đấm, xẻng, búa đập thẳng xuống.

“Aaaa!”

Lưu Phú Quý kêu gào: “Đau chết tôi mất!”

“Anh Phú Quý!”

“Tổ trưởng!”

Đám đàn em vừa đánh trả, vừa nhìn sang, bên này Lưu Phú Quý đã bị bốn người giữ chặt, mặt mũi bầm dập, chảy đầy máu, bị đánh đến nỗi không còn hình người.

Ngô Xuyên cầm cưa điện kéo mạnh.

Brừm brừm brừm!

Tiếng cắt của máy cưa truyền tới.

Khởi động máy cưa xong, hai tay anh ta nắm chặt đặt sau gáy Lưu Phú Quý, ác ý nhìn mấy tên đàn em của ông ta.

“Không được qua đây, ai dám qua đây, tao sẽ cắt đầu ông ta!”

Mấy tên đàn em rục rịch, không dám tiến lên phía trước.

“Đừng qua đây, đừng làm bừa!”

Lưu Phú Quý bị doạ đến mức mặt mũi trắng bệch, hoảng sợ hét lên.

Ông ta sợ đầu của mình sẽ bị Ngô Xuyên cắt đứt.

“Anh...anh Xuyên, anh có yêu cầu gì cứ nói, để...để cưa xa ra một chút, tôi sợ chết”.

Lưu Phú Quý run cầm cập.

“Quỳ xuống!”

Ngô Xuyên đạp vào mông Lưu Phú Quý.

Bụp!

Cả người Lưu Phú Quý quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.

Lâm Hàn chắp hai ta sau lưng, từ trên cao lạnh lùng nhìn Lưu Phú Quý:

“Tôi vừa nói rồi, đánh gãy hai chân của ông ta”.

“Người đâu, đánh gãy hai chân đi!”

Ngô Xuyên ra lệnh.
Chương 119: Rắc rối thứ hai

Dứt lời, có hai người đàn em đi tới, trong tay bọn họ cầm gậy sắt,

“Mày...mày muốn lam gì?”

Lưu Phú Quý hoảng loạn hét lên, sắc mặt tái nhợt.

Ngô Xuyên đạp một phát lên lưng Lưu Phú Quý.

Bụp!

Cả người ông ta ngã nhào về phía trước.

“Mau thả tao ra!”

“Mày muốn làm gì?”

Lưu Phú Quý không ngừng giãy giụa nhưng chẳng có chút tác dụng gì.

Bốn người tóm chặt lấy ông ta,

Hai người đàn em tay nắm lấy gậy sắt, vung lên, đánh mạnh về phía đầu dối Lưu Phú Quý.

Rắc!

Rắc!

Hai âm thanh giòn tan vang lên.

“Á á á!”

Lưu Phú Quý ngửa đầu, gào thét thảm thiết.

Xương đầu gối gãy rồi!

“Đừng nhìn!”

Người phụ nữ bịt mắt đứa trẻ lại.

“Tìm xem hợp đồng phá dỡ và di dời của khu này ở đâu”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Dạ, anh Phàm!”

Ánh mắt Ngô Xuyên nhìn quét qua một lượt xung quanh, phát hiện có một chiếc túi sơ-vi nằm trên chiếc bàn. Anh ta cầm nó lên, rút ra một bản hợp đồng và nhìn lướt qua một cái rồi xác định:

“Anh Phàm, tìm thấy hợp đồng rồi!”

“Lưu Phú Quý, tôi từng cho ông cơ hội nhưng ông không biết trận trọng”, Lâm Hàn cúi đầu nhìn Lưu Phú Quý: “Hơn nữa hành vi dùng bạo lực để cưỡng ép phá dỡ và di dời của ông đã vi phạm hợp đồng, như vậy coi như bản hợp đồng này đã hết hiệu lực, xé nó đi!”

“Được!”

Ngô Xuyên nhanh chóng xé vụn bản hợp đồng.

“Từ giờ trở đi, việc phá dỡ và di dời ở khu này không còn cần ông lo nữa”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Ranh con...mày...mày muốn chết hả!”

Lưu Phú quý ngẩng đầu, cố nhịn đau, hai mắt hằn tia đỏ nhìn Lâm Hàn.

“Mày dám làm thế với tao, anh Dũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.

“Tôi sẵn sàng tiếp đón ông ta bất cứ lúc nào”, Lâm Hàn bình thản nói.

“Nhìn thấy rõ cả chưa, hợp đồng bị tao xé vụn rồi!”

Ngô Xuyên lớn tiếng nói với đám công nhân kia: “Từ hôm nay trở đi, việc phá dỡ và di dời ở đây không cần chúng mày làm nữa! Mau vác đội trưởng của chúng mày cút khỏi đây nhanh!”

Đám công nhân kia mở to hai mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng cảm thấy tức giận nhưng nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Hàn mà ai nấy chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vội đỡ lấy Lưu Phú Quý rồi cả đám nhanh chóng rời đi.

“Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ!”

Người phụ nữ nắm tay con gái, nhìn Lâm Hàn đầy cảm kích, nước mắt nước mũi ròng ròng, nói rồi còn định quỳ gối với Lâm Hàn.

“Nếu không có cậu, hôm nay, chắc quán bán đồ ăn sáng này của tôi sẽ bị bọn họ buộc phải phá dỡ rồi, còn cô con gái này của tôi có thể phải sống một mình trên cõi đời này”.

“Cảm ơn anh trai!”, cô bé cất giọng lanh lảnh.

Lâm Hàn vội đỡ lấy người phụ nữ, cười nói:

“Chị không cần cảm ơn tôi đâu, đây đều là chuyện tôi nên làm thôi”.

“Tôi còn chưa biết tên cậu là gì”, người phụ nữ đứng dậy, chỉnh đốn lại tóc tai rồi hỏi.

“Lâm Hàn!”

“Lâm Hàn...”, người phụ nữ lẩm bẩm: “Tôi tên Triệu Nhu”.

Lâm Hàn gật đầu. Trong lúc nói chuyện với người phụ nữa này, anh biết được gia cảnh của cô ấy không được tốt cho lắm.

Cô ấy kết hôn chưa được bao lâu thì chồng qua đời vì bệnh, để lại cô ấy với đứa con gái nhỏ tên Tiểu Hàm.

Chồng qua đời, Triệu Nhu chỉ đành tiếp quản việc kinh doanh của cửa hàng đồ ăn sáng này, dựa vào việc bán đồ ăn sáng để duy trì cuộc sống.

Vốn dĩ trị an ở khu Bành Hộ không được tốt cho lắm, thường ngày còn có mấy tên lưu manh tới thu phí bảo kê, khiến cả nhà cô sống khổ sở.

“Chị Nhu, dù thế nào đi nữa, tiệm ăn sáng này của chị kiểu gì cũng phải phá dỡ và di dời, chị cần bao nhiêu tiền đền bù?”

Lâm Hàn im lặng một lúc mới mở miệng nói.

“Tôi không có yêu cầu gì với tiền đền bù cả, cái tôi muốn chỉ là một chữ công bằng mà thôi”.

Triệu Nhu đáp: “Những người dân ở khu khác, mỗi một gia đình khi bị phá dỡ đều nhận được khoản đền bù là khoảng ba trăm ngàn tệ, còn ở khu này, Lưu Phú Quý chỉ đền bù có một trăm ngàn tệ, ai cũng chẳng chịu nhận số tiền ấy để phá dỡ nhà mình đâu!”

“Nếu hôm nay không có cậu, tôi gặp nguy chắc rồi”, Triệu Nhu nhìn Lâm Hàn, cảm kích vô cùng: “Cậu có ơn cứu mạng với tôi nên cho dù cậu có đưa tôi một trăm ngàn tiền đề bù tôi cũng chịu, cậu cứ thoải mái phá dỡ tiệm ăn sáng này”.

“Vậy sao được!”

Lâm Hàn lắc đầu: “Ba trăm ngàn thì ba trăm ngàn, ngoài ra tôi còn bỏ năm mươi ngàn tệ tiền túi của mình ra cho chị, coi như đó là phí bồi thường tổn thất tinh thần do chuyện bạo lực cưỡng chế phá dỡ và di dời, tiện thể mua chút đồ ăn cho Tiểu Hàm. Đương nhiên, sau khi công trình cải tạo khu Bành Hộ này được hoàn thành, chúng tôi sẽ cho chị một căn nhà mới”.

Triệu Nhu do dự một lát rồi nói: “Cảm ơn cậu, Lâm Hàn”.

Triệu Nhu không phải kiểu phụ nữ thích làm bộ làm tịch. Cô ấy rất cần số tiền này, về sau, khi Tiểu Hàm đi học, cô ấy có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.

Thấy Triệu Nhu nhận lời, Lâm Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ngô Xuyên, chị Nhu đồng ý cho phá dỡ và di dời rồi, ký hợp đồng xong nhớ đưa tiền đền bù cho chị ấy. Ngoài ra, sau khi phòng ốc đã ổn, anh nhớ chọn cho chị ấy một căn nhà có điều kiện tốt một chút”.

“Được, anh Hàn!”

Ngô Xuyên gật đầu.

“Còn nữa, số tiền đền bù của toàn bộ nhân dân trong khu vực này đều phải dựa trên hợp đồng là ba trăm ngàn. Sau khi cải tạo công trình xong, cứ cấp cho mỗi người một căn nhà mới theo quy định. Mau đưa người bị đánh gãy hai chân kia đến bệnh viện, tiền viện phí cứ để tôi thanh toán”, Lâm Hàn lại căn dặn.

“Dạ!”

“Lâm Hàn, cậu đúng là người tốt! Chúng tôi đều sẽ rất biết ơn cậu!”, Triệu Nhu cảm kích, lại chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.

Lâm Hàn vội đỡ lấy cô ấy: “Tôi đã nói rồi, đây là chuyện tôi nên làm”.

“Cảm ơn anh trai! Anh trai, anh đúng là người tốt!”

Tiểu Hàm vui vẻ nhảy lên, hôn vào má Lâm Hàn.

Lâm Hàn nhéo nhéo khuôn mặt cô bé đầy cưng chiều.

Người dân ở khu này nghe được tin tiền đền bù từ một trăm ngàn nâng lên ba trăm ngàn thì vui mừng vô cùng.

Thật ra việc cải tạo khu Bành Hộ là chuyện tốt đối với bọn họ.

Ai muốn sống cả đời trong cái chốn bẩn thỉu bê bết chứ?

Người nào mà chẳng muốn đổi một căn nhà tốt hơn để ở?

Chỉ cần trong lúc phá dỡ và di dời nhẹ tay một chút, không cần phải ức hiếp người ta, ai nấy đều sẽ đồng ý cho phá dỡ thôi.

“Mối rắc rối thứ nhất giải quyết xong rồi, vấn đề thứ hai là gì?”, Lâm Hàn hỏi.

“Rắc rối thứ hai là là vấn đề của hộ gia đình ép giá”, Ngô Xuyên đáp:

“Khu Bành Hộ có người dân tên Vương Nhị, thường ngày chỉ ăn uống rồi chơi cá độ, rảnh rỗi không có việc gì làm, mà nhà người này có một cái sân”.

“Sau khi nghe nói khu Bành Hộ chuẩn bị cho phá dỡ và di dời, ông già này nhờ người tới xây ba căn phòng bằng xi măng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi để ép giá”.

“Vốn dĩ dựa vào diện tích của mặt sân đó, chúng ta sẽ đưa cho ông ta tiền đền bù là bốn trăm ngàn tệ. Bây giờ ông ta còn dựng lên hai gian phòng xi măng nữa, ép giá mình, muốn tiền đền bù hai triệu tệ và sau này nhận ba căn nhà thì mới chịu đồng ý phá dỡ.

Ngô Xuyên nói đầy bất lực: “Hơn lão già Vương Nhị này đã hơn sáu mươi tuổi rồi, chúng tôi không thể làm gì ông ta được.

Lâm Hàn lắc đầu, cố dùng bạo lực cưỡng chế di dời thì có hộ ép giá, kẻ tám lạng người nửa cân.

“Những hộ gia đình này không thể mạnh tay được, chỉ dùng cách mềm mỏng thôi”, Lâm Hàn nói.

“Trước tiên thì cắt điện cúp nước của ông ta vài ngày đã, Còn nữa, có thể đập luôn mấy căn phòng bằng xi măng của ông ta, chuyện này không phạm pháp. Đến cuối cùng vẫn không được thì ta có thể dùng tư pháp cưỡng chế phá dỡ!”

“Chỉ đành vậy thôi”, Ngô Xuyên gãi đầu.

Lâm Hàn nhìn dồng hồ, thấy sắp đến trưa, anh chuẩn bị về lại núi Vân Mộng

“Anh nhớ chú ý để sắp xếp ổn thỏa chuyện đền bù, đừng để xảy ra sai sót nữa, có vấn đề gì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”, Lâm Hàn căn dặn Ngô Xuyên.
Chương 120: Bật lại

“Anh Hàn, anh yên tâm đi, tôi sẽ dốc toàn bộ sức mình vì công việc”, Ngô Xuyên bảo đảm.

Lâm Hàn gật đầu.

Sau khi rời khỏi khu Bành Hộ, Lâm Hàn bắt một chiếc xe quay về núi Vân Mộng.

Trời đã về trưa.

Về đến nhà, anh phát hiện phòng khách bỗng có rất nhiều đồ gia dụng và đồ trang trí.

Có bàn uống nước, kệ để tivi, bình hoa, trên tường bên cạnh ảnh cưới có treo một bức tranh phong cảnh, phía dưới có đặt một đóa hoa cúc màu xanh.

Lâm Hàn hơi nhíu mày, những món đồ trang trí này đã làm loạn hết phong cách lãng mạn, ấm áp ban đầu của căn nhà, toàn bộ phòng khách bỗng chẳng ra đâu vào đâu.

“Ái dà, ra ngoài lượn một vòng xong về rồi đấy hả?”

Dương Cảnh Đào đang ngồi trên ghế sofa, uống trà, nhìn thấy Lâm Hàn, ánh mắt ông ta bỗng trở nên khinh bỉ: “Đúng là loại chỉ biết ăn rồi chờ chết, cả ngày không làm gì, vừa sáng ngày ra đã ra ngoài đi chơi với mấy thằng lười biếng”.

“Bố, mấy món đồ gia dụng và trang trí này là sao thế?”, Lâm Hàn mặt lạnh như băng, cất tiếng hỏi.

“Cậu nói mấy đồ trang trí này?”

Dương Cảnh Đào ngồi vắt chéo hai chân, rung đùi, vô cùng vênh váo: “Thế nào, có phải tôi đã trang trí cho cái phòng khách này rất có phong vị cổ xưa, trông rất nhã nhặn không? Tôi vừa mua mấy món đồ này từ trung tâm thương mại đó. Tôi không phải là cậu, tôi về hưu rồi, mỗi ngày phải kiếm chút việc để làm. Chứ đâu như ai kia, còn trẻ vậy nhưng ngày ngày chỉ biết ăn rồi chờ chết”.

Lâm Hàn không nói gì, chỉ tiến lên gỡ bức tranh phong cảnh bên cạnh bức ảnh cưới xuống.

“Lâm Hàn, tên vô dụng nhà cậu có ý gì đấy!”

Mặt Dương Cảnh Đào biến sắc, lập tức đứng dậy, ánh mắt lửa giận nhìn Lâm Hàn.

“Tôi là người treo bức tranh này lên, cậu dựa vào đâu mà tháo nó xuống?”

“Những đồ trang trí này không phù hợp với phong cách thiết kế, đương nhiên phải gỡ xuống rồi, nếu không sẽ mất vui”, Lâm Hàn lạnh lùng nói rồi cầm bình hoa và đóa cúc vứt hết ra ngoài.

Đồng thời, Lâm Hàn cũng vứt hết mấy món đồ như bàn uống nước, kệ để tivi ra ngoài cửa.

“Lâm Hàn, cậu muốn làm loạn đúng không!”

Dương Cảnh Đào tức đến trợn mắt thở phì phò: “Thằng vô tích sự nhà cậu, những món đồ này đều do tôi mua cả! Cậu có tư cách gì mà vứt chúng đi?”

“Bố mua? Nhưng bố đừng quên đây là nhà con”.

Lâm Hàn nhìn thẳng mặt Dương Cảnh Đào: “Không có sự cho phép của con, ai cho bố mua mấy món đồ này về vậy?”

Dương Cảnh Đào cứng họng, quả thật căn biệt thự này do Lâm Hàn bỏ tiền ra mua, ông ta đã tận mắt nhìn thấy giấy tờ nhà đất.

Nhưng ông ta tức đến mức run cả người, tên vô dụng này có ý gì? Đang lên mặt với bố vợ sao?

“Cho dù là nhà cậu thì tôi cũng là bố vợ cậu! Tôi cũng là người lớn đối với cậu! Cậu dựa vào đâu mà lớn tiếng với tôi?”, Dương Cảnh Đào quát lớn.

“Con không lớn tiếng với bố. Giọng điệu của con rất bình thường. Con chỉ muốn nói cho bố biết, không có sự cho phép của con thì đừng có vác mấy thứ đồ linh tinh từ ngoài về nhà, làm loạn hết cả phong cách trang trí ban đầu, Tiểu Lệ sẽ không vui”, Lâm Hàn mặt lạnh như băng, nói.

“Cậu đừng quên, Tiểu Lệ là con gái tôi! Một tay tôi nuôi lớn con bé, bây giờ mua vài thứ đồ về nhà thì đã sao? Tiểu Lệ không vui thì cố mà nhịn, bởi vì tôi là bố con bé”.

Dương Cảnh Đào cao giọng nói.

“Bố cũng đừng quên, Tiểu Lệ không chỉ là con gái bố, giờ cô ấy còn là vợ con nữa”, Lâm Hàn giọng lạnh như băng: “Con không thích nhìn cô ấy mất hứng, vậy nên cho dù bố là bố vợ con thì cũng không được”.

Nói rồi, Lâm Hàn vứt hết toàn bộ đống đồ Dương Cảnh Đào mua về ra ngoài.

“Phản rồi, phản rồi!”

“Đúng là tạo phản mà!”

Dương Cảnh Đào tức đến mức đập mạnh tay xuống bàn: “Đồ khốn nạn, cậu nhìn lại mình xem, mua được cái biệt thự thì mũi hếch lên đến đỉnh đầu rồi! Cậu dám làm vậy với tôi, cậu đang tạo phản đấy! Muốn bật lại tôi đấy hả!”

“Con không muốn tạo phản, cũng không muốn bật lại bố, con chỉ không muốn nhìn thấy vợ mình không vui”, Lâm Hàn đáp.

“Bố với con đều không thoải mái, bố có thể dọn về nhà cũ ở!”

“Cậu...”

Dương Cảnh Đào giận đến mức không nói nên lời.

Dọn về nhà cũ ở? Không đời nào!

Ở căn biệt thự trên núi Vân Mộng này thoải mái biết bao, bầu không khí trong lành, phòng ốc rộng rãi, hoa cỏ gì cũng đều có cả, quan trọng hơn là có thể lên mặt được với mấy người họ hàng.

Người ta hỏi mình ở đâu, trả lời một câu núi Vân Mộng là đủ rực rỡ rồi.

Nếu dọn về nhà cũ, thế thì mất mặt chết mất, biết giấu cái bộ mặt già này vào đâu?

“Lâm Hàn, thằng ăn bám nhà cậu, Dương Cảnh Đào tôi nuôi cậu hơn năm trời, bây giờ cậu mua được biệt thự rồi thì vong ơn phụ nghĩa, biến thành đứa qua cầu rút ván sao? Còn dám đuổi bố vợ ra ngoài?”, Dương Cảnh Đào tức giận đến mức mắt hằn tia đỏ.

“Con không nói sẽ đuổi bố ra ngoài, con chỉ nói con với bố khó chịu với nhau, bố có thể dọn về nhà cũ”, giọng nói của Lâm Hàn vẫn rất bình tĩnh.

“Nếu đã ở chỗ của con thì phải nghe theo quy tắc của con, không có sự cho phép của con, đừng có mang mấy thứ đồ kia về nhà. Ngoài ra, con nhấn mạnh lần nữa, con làm như vậy chỉ đơn giản là vì không muốn nhìn thấy vợ con không vui mà thôi”.

“Cậu, cậu, cậu”.

Dương Cảnh Đào giậm chân tức giận. Đây là lần đầu tiên tên vô dụng Lâm Hàn ăn nói như vậy với ông ta.

“Ông già, ồn ào gì vậy, có cho người khác ngủ không?”

Dương Khiết bị tiếng nói của Dương Cảnh Đào đánh thức, cô ấy mặc đồ ngủ đi ra.

“Gia môn bất hạnh! Không ngờ rằng mình lại rước về một thằng con rể đại nghịch bất đạo như vậy”.

Dương Cảnh Đào thở dài một tiếng rồi ngồi lên sofa.

“Anh rể hai, sao thế? Anh với ông già cãi nhau hả?”, Dương Khiết mở to đôi mắt nhìn Lâm Hàn.

“Cái gì mà cãi nhau, thằng vô dụng này muốn bật lại, muốn làm phản đấy!”

Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, kể lại mọi chuyện đã qua.

Sau khi nghe xong, Dương Khiết nói: “Ông già, anh rể hai làm có sai đâu. Ông mua mấy thứ đồ vớ vẩn kia vốn chẳng hợp với cách trang trí trong biệt thự! Làm gì có ai treo tranh phong cảnh bên cạnh ảnh đám cưới!”

“Tiểu Khiết, con đang nối giáo cho giắc đấy, còn giúp thằng ranh Lâm Hàn này nói chuyện nữa”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn.

“Hừ, vốn là vậy mà!

Dương Khiết chẳng sợ hãi gì Dương Cảnh Đào: “Hơn nữa, Lâm Hàn là anh rể con, đều là người một nhà, làm gì có nối giáo cho giặc?”

“Con, con, con...haiz!”

Dương Cảnh Đào thở dài một tiếng, bị con gái và con rể mình lên lớp một trận, ông ta cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nữa.

“Bỏ đi, bỏ đi. Bố không mang mấy thứ đồ trang trí kia về nhà nữa!”

Dương Cảnh Đào xua tay rồi nhìn sang Lâm Hàn.

“Có điều thằng Lâm Hàn vô dụng kia, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám dùng cái thái độ không coi ai ra gì đế nói chuyện với tôi một lần nữa, tôi sẽ lập tức bảo Tiểu Lệ ly hôn với cậu!”

“Thái độ của con dành cho bố phụ thuộc hoàn toàn vào hành động của bố có làm cho vợ con vui hay không, còn những chuyện khác con mặc kệ”, Lâm Hàn lạnh lùng nói, sau đó đi lên tầng.

“Cậu!”

Dương Cảnh Đào tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ông già, con đói rồi”, Dương Khiết xoa xoa bụng: “Mình còn chưa ăn cơm trưa đâu”.

“Bảo thằng khốn Lâm Hàn đi mà làm, trước nay, bố chưa bao giờ làm cơm hết”, Dương Cảnh Đào ngồi xuống uống trà cho nguôi giận.

“Sao thế, con nhờ bố làm cơm trưa cho con ăn cũng không được nữa hả?”

Dương Khiết tròn măt: “Quả nhiên, bố chẳng hề yêu con gì cả, chưa từng coi con là con gái của bố! Hu hu hu, con đúng là số khổ mà. Một mình ở bên ngoài từ nhỏ, bố không thương, mẹ không yêu...hu hu hu!”

Nói rồi Dương Khiết bật khóc.

Dương Cảnh Đào nghệt mặt ra, vội vã đáp: “Được rồi, con đừng khóc, bây giờ bố đi nấu cơm cho con ăn!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK