Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Mãi mãi biến mất!

Vèo, vèo, vèo!

Mỗi một viên đạn đều bắn về phía Lâm Hàn.

Sắc mặt Lâm Hàn thay đổi hẳn, anh vừa bước ra cửa đã cảm thấy có gì đó là lạ.

Với tính cách bá đạo của Hàn Tiếu, chỉ lấy Californium xong liền đi thì quá là bất thường.

Bây giờ, hiển nhiên mục tiêu của ông ta không chỉ là Californium mà còn có cả Lâm Hàn. Hàn Tiếu đã sớm mai phục để tiếp đón anh rồi.

Đoàng, đoàng, đoàng!

Viên đạn xé rách không khí!

Mười người đồng loạt nổ súng, căn bản không thể nào né được.

Thế nhưng, cơ thể Lâm Hàn vẫn phản xạ theo bản năng, cơ bắp cả người anh căng như dây đàn, liên tục di chuyển né tránh!

Vèo, vèo, vèo!

Trong không khí phảng phất có những bóng chồng xuất hiện.

Nhưng mà, vẫn vô dụng!

Mười người cùng nổ súng, làn đạn quá dày đặc, dù thân thủ có nhanh thì nhiều nhất cũng chỉ né được các vị trí quan trọng không chết mà thôi!

Có điều, chắc chắn sẽ bị thương.

Phụt!

Phụt!

Hai tiếng trầm đục vang lên, trên chân trái và cánh tay phải của Lâm Hàn bắn ra máu!

Cơ bắp ở chân trái bị viên đạn xé rách, dây thần kinh bên trong cũng bị cắt đứt.

Máu tươi chảy ồ ồ, một cảm giác đau thấu tim chợt ập tới.

Cánh tay phải cũng bị bắn trúng, máu chảy giàn giụa.

Trên trán Lâm Hàn toát ra mồ hôi lạnh, đau quá!

Nhưng anh không hét lên.

Có điều, anh phát hiện chân trái mình đã mất cảm giác.

Bịch!

Cuối cùng, Lâm Hàn cũng không kiên trì nổi nữa, anh ngã khụy xuống đất.

Thấy Lâm Hàn không còn khả năng hành động, mười gã đàn ông kia lập tức bước tới nắm lấy hai vai và tay anh, ghìm anh lại.

"Thằng ăn mày, đánh giỏi lắm mà đúng không!"

Hàn Tiếu đi đến trước mặt Lâm Hàn, giơ chân lên đá mạnh vào bụng anh.

Tim gan phèo phổi anh như bị đảo lộn!

Phụt!

Lâm Hàn bị đá phun ra một ngụm máu tươi.

"Chẳng phải mày giỏi võ lắm hay sao? Ông Ngô còn bị mày đánh bị thương nữa mà, nhưng dù mày giỏi đến mấy, lẽ nào có thể so được với súng à!"

Hàn Tiếu lạnh lùng nói rồi giơ tay tát một phát lên mặt Lâm Hàn.

Má anh lập tức nóng rát đau đớn, khóe miệng cũng chảy máu.

"Nhóc ăn mày, kết hôn rồi mà dám cua con gái tao à? Cái này thì cũng thôi, lại còn muốn ly hôn cưới nó, quả thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Hàn Tiếu nhìn chằm chằm Lâm Hàn bằng ánh mắt rét lạnh: "Còn có viên Californium kia, đâu ra cái lý đồ của nhà họ Hàn tao mà để mày cầm về được? Ngây thơ quá con ạ, rồi bảo gì mà sẽ khiến nhà tao lập tức biến mất, ha ha ha ha! Mày nổ quá không sợ nổ tung trời hả!"

"Chồng!"

Dương Lệ đang ở bên trong đại sảnh nghe thấy tiếng động bèn chạy ra, thấy cảnh tượng trước mắt thì mặt mày cô trắng bệch, nước mắt chực trào ra.

"Chồng ơi! Anh làm sao vậy!"

Cô quát to một tiếng, rồi chạy về phía Lâm Hàn.

Hàn Tiếu dùng mắt ra hiệu, ngay lập tức có hai gã đàn ông bước tới ngăn Dương Lệ lại.

"Chồng ơi!"

Dương Lệ hét lên, muốn xông tới bên cạnh Lâm Hàn, nhưng sức của cô thật sự là quá nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng gì.

"Đưa thằng ăn mày này về, tao muốn tra tấn nó một trận ra trò!", Hàn Tiếu lạnh lùng nói.

Bốn gã đàn ông nâng Lâm Hàn ném lên xe.

Lúc này, trên đùi và cánh tay anh đều bị viên đạn bắn trúng, máu tươi không ngừng chảy ra. Lâm Hàn cảm thấy sức lực của mình đang trôi đi từng chút một, nên chẳng còn khả năng phản kháng.

"Chồng ơi!"

"Chồng ơi!"

Dương Lệ hét khàn cả cổ, nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn Hàn Tiếu mang Lâm Hàn rời khỏi.

"Chồng ơi... Chồng ơi..."

Dương Lệ ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng bật khóc, đau đớn như ruột gan đứt từng khúc.

...

Ào!

Có dòng nước lạnh băng tạt lên mặt Lâm Hàn.

Anh dần dần tỉnh lại, quan sát xung quanh.

Bản thân đang ở trong một căn phòng tối nhỏ, ánh đèn lay lắt, hai tay hai chân đều bị xích sắt khóa lại.

Vết thương ở chân và cánh tay đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn đau đớn co giật từng cơn.

"Ông chủ, người tỉnh rồi!"

Một gã đàn ông ném thùng nước đi, cung kính nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.

Ông ta có khuôn mặt chữ điền, cặp mắt thâm thúy, cả người tản ra khí thế đầy uy nghiêm.

Đó đúng là Hàn Tiếu!

"Nhóc con, giờ chỗ mày đang ở là nhà tù dưới lòng đất của trụ sở chính nhà họ Hàn. Vào thời kì kháng chiến ở thế kỉ trước, nơi này là chỗ bố tao dùng để xử tử giặc Oa!"

Hàn Tiếu nói, có chút bất ngờ nhìn Lâm Hàn: "Tao không ngờ mày lại có sức mạnh tinh thần kiên cường như vậy. Bị hai viên đạn bắn trúng mà không thèm rên một tiếng, khâm phục!"

"Ông bắt tôi tới đây là để nói mấy câu nhảm nhí đó à?"

Ánh mắt Lâm Hàn lạnh như băng.

"Nhóc con, giờ mày đang là tù nhân, chú ý thái độ nói chuyện của mình đi!"

Hàn Tiếu nhướng mày, cầm lấy cây roi da bên cạnh, quất mạnh lên mặt anh.

Chát!

Trên cây roi có những chiếc răng cưa sắc bén, má trái Lâm Hàn lập tức trầy da tróc thịt, máu chảy đầm đìa, nóng rát đau nhức.

Nhưng ánh mắt Lâm Hàn vẫn lạnh như băng:

"Đối với tôi, nhà họ Hàn chỉ là hạt cát. Tôi nói chuyện với ông đã là phúc mười mấy đời nhà ông, vậy mà ông lại bảo tôi chú ý cái thái độ của mình, ha ha!"

Tiếng cười của Lâm Hàn tràn ngập sự khinh thường và chế giễu.

"Nhóc con, mày ngông cuồng đấy!"

Hàn Tiếu tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, không ngờ đến giờ mà Lâm Hàn vẫn ăn nói ngang tàng như thế!

Chát!

Cây roi quất mạnh lên ngực Lâm Hàn.

Chát chát!

Quần áo Lâm Hàn rách toác, một vết thương dài ngoằn lập tức xuất hiện.

"Nhóc con, mày lớn lối chứ gì! Tao sẽ làm cho mày phải chịu thua!"

Hàn Tiếu cầm cây roi không ngừng vung lên!

Chát chát!

Chát chát!

Chát chát!

Từng cái vung quật mạnh vào ngực, hai tay, hai chân Lâm Hàn. Gai trên roi cứa đứt da, cơn đau ấy khiến cả người anh run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nhưng anh lại không phát ra tiếng nào!

Quất chắc khoảng 5 phút thì Hàn Tiếu kiệt sức thở hồng hộc. Ông ta giật mình kinh ngạc nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khó có thể tin.

"Sức mạnh tinh thần của thằng nhóc này kinh khủng thật! Phải biết rằng, cây roi da này được thiết kế riêng có răng cưa sắc bén, lại sát thêm muối. Một roi thôi chắc chắn sẽ khiến người ta đau đớn muốn chết. Người bình thường bị đánh ba roi đã đau đến hét thảm".

"Cho dù là giặc Oa được huấn luyện quân sự thì bị đánh khoảng năm mươi roi cũng sẽ xin tha hoặc ngất xỉu".

"Nhưng ban nãy mình đã quất khoảng ba trăm roi, nhưng thằng nhóc này lại không hó hé tiếng nào, vẫn cắn răng nhịn được! Nó không phải là quái vật đó chứ! Sức mạnh tinh thần ấy là của con người à?"

Hàn Tiếu nhìn Lâm Hàn, trong lòng dậy sóng.

Ngay cả bố ông ta, dù đã trải qua vô số cuộc chiến đấu, cũng chưa chắc có sức chịu đựng và ý chí như Lâm Hàn!

Lúc này, làn da khắp cả người Lâm Hàn đều đau đớn cùng cực, cơn đau ấy giống như là bị vô số cây kim đâm vào, còn kèm theo cảm giác nóng rát khó nhịn.

"Vậy là xong rồi à?"

Lâm Hàn ngẩng đầu lên, giọng nói có chút yếu ớt, nhưng lại đầy chế nhạo:

"Nếu chỉ nhiêu đó mà muốn tôi chịu thua thì có lẽ là không có khả năng đâu... Khụ khụ..."

Lâm Hàn ho khù khụ hai cái, rồi ngẩng đầu lên, giọng anh chợt trở nên rét buốt:

"Tôi quyết định, sẽ khiến nhà họ Hàn ông mãi mãi biến mất".

Giọng nó đó rét lạnh như băng tuyết mùa đông, cộng với ánh mắt vô tình ấy của Lâm Hàn, khiến cho Hàn Tiếu không tự chủ được run lên.

Ông ta bỗng cất tiếng cười to: "Lâm Hàn, mày đang khoác lác đấy hả? Mày có bản lĩnh gì mà khiến cho nhà họ Hàn tao biến mất mãi mãi?"
Chương 172: Thả Lâm Hàn đi

“Tao nói cho mày biết, nhà họ Hàn của tao không những không sụp đổ mà sẽ ngày càng phát triển hơn nữa!”

Hàn Tiếu chơi đùa chiếc hộp nhỏ, vô cùng đắc ý:

“Có được californium rồi, nhà họ Hàn có thể mở rộng hợp tác với quân đội, kiếm được nhiều lợi nhuận hơn. Đồng thời tao có thể dùng Californium để đầu từ vào ngành trị liệu, dùng để chữa bệnh cứu người. Đến lúc đó, cả ngành trị liệu của Hoa Đông đều có bóng dáng của nhà họ Hàn!”

Trong mắt ông ta chứa đầy dã tâm:

“Đồ ăn mày, nhà họ Hàn này không những không bị hủy hoại, mà sẽ không ngừng phát triển, thậm chí trong vòng mười năm nữa, nói không chừng còn có thể trở thành nhà quyền quý!”

“Còn mày,”, Hàn Tiếu nhìn Lâm Hàn, cười nhếch mép: “Tao sẽ không giết mày đâu, tao sẽ nhốt mày ở đây để mày chứng kiến nhà họ Hàn lớn mạnh như thế nào!”

“Nếu nhà họ Hàn tao trở nên quyền quý thì Vương Vi Dân là cái thá gì? Phùng Thạch lại là cái thá gì? Địa vị của Hàn Tiếu tao có thể sánh ngang với cục trưởng cấp cao của cục Hoa Đông, Thẩm Hoài Xuân đấy!”

Cạch, cạch, cạch!

Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.

“Thả tôi ra, cho tôi vào trong đi!”

Một giọng nói vang lên, chỉ thấy một cô gái chạy nhanh vào trong địa lao.

Chính là Hàn Hinh Nhi!

Vừa vào trong địa lao, Hàn Hinh Nhi đã nhìn thấy Lâm Hàn đang bị trói ở đó.

Nhưng mà Lâm Hàn bây giờ không còn hình người nữa rồi.

Máu thịt nhầy nhụa, cả người từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào lành lặn, chảy đầy máu tươi. Nếu như không nhờ ngoại hình và sự trẻ trung có chút tương đồng thì Hàn Hinh Nhi vừa nhìn cũng khó lòng nhận ra.

“Lâm Hàn, anh sao vậy, Lâm Hàn?”

Nước mắt Hàn Hinh Nhi rơi lã chã, bước lên phía trước ôm lấy Lâm Hàn, ngón tay ngọc ngà muốn sờ lên miệng vết thương nhưng lại không dám, giọng nói run rẩy:

“Lâm Hàn, anh...sao anh lại biến thành bộ dạng như thế này?”

Cửa mở, hai người đàn ông cao lớn bước vào, nhìn Hàn Hinh Nhi, lại nhìn sang Hàn Tiếu:

“Xin lỗi ông chủ, cô chủ nhất quyết đòi vào, chúng tôi không ngăn lại được”.

“Không sao, các người ra ngoài đi”, Hàn Tiếu phất tay.

Hai gã đàn ông lập tức ra ngoài.

“Bố, sao bố lại đánh Lâm Hàn ra nông nỗi này!”

Hàn Hinh Nhi quay đầu, hốc mắt ngập nước, giọng điệu phẫn nộ.

“Tại sao?”

Hàn Tiếu hừ lạnh: “Tên đầu đường xó chợ đó, đã kết hôn rồi còn dụ dỗ con gái của bố. Vậy cũng thôi đi, quà đã tặng đi còn lấy lại, hơn nữa còn làm ông Ngô bị thương! Lúc trước bố không giết chết hắn là đã rộng lượng lắm rồi!”

“Nhưng món quà đó vốn dĩ là của Lâm Hàn mà! Con vốn chẳng cần nó!”, Hàn Hinh Nhi hét lên:

“Hơn nữa nếu không phải bố bảo ông Ngô gây khó dễ cho Lâm Hàn trước, Lâm Hàn sẽ làm ông Ngô bị thương sao?”

“Hàn Hinh Nhi, con có phải con gái của bố không vậy, tại sao lại đi nói giúp cho người ngoài!”, Hàn Tiếu nổi giận đùng đùng:

“Californium đó là của nhà họ Hàn chúng ta, là vật giúp chúng ta phát triển sự nghiệp, trở thành bá chủ! Sao có thể để Lâm Hàn lấy đi? Bây giờ con lập tức rời khỏi đây, việc này con đừng can thiệp!”

“Bố!”

Hàn Hinh Nhi nước mắt đầm đìa, một tiếng “bịch” vang lên, cô ta quỳ xuống trước mặt Hàn Tiếu.

“Con gái cả đời này chưa từng cầu xin bố điều gì, californium đó, bố muốn lấy thì cứ lấy đi. Con chỉ cầu xin bố một chuyện, tha cho Lâm Hàn đi! Cầu xin bố đó!”

Nói xong, Hàn Hinh Nhi dập đầu với Hàn Tiếu.

Bịch, bịch, bịch!

Vầng trán trắng nõn của cô ta, lập tức chảy máu.

“Loạn rồi, đúng là loạn rồi! Con là con gái của bố, là người nhà họ Hàn, mỗi việc con làm đều phải nghĩ tới lợi ích của nhà họ Hàn!”, Hàn Tiếu tức đến mức hai mắt bốc hoả:

“Bây giờ, con lại dập đầu với bố, kêu bố tha cho tên ăn mày đó sao? Con có biết tên đó có ảnh hưởng lớn thế nào với nhà họ Hàn chúng ta không? Cái thứ kém cỏi, còn làm ông Ngô bị thương, nếu như bố tha cho hắn, việc này truyền ra ngoài, danh tiếng nhà họ Hàn sẽ bị vấy bẩn! Dựa vào cái gì để có chỗ đứng ở thành phố Đông Hải này?”

“Hinh Nhi, đừng dập đầu nữa”.

Lâm Hàn nhìn Hàn Hinh Nhi, giọng nói yếu ớt: “Bố cô đã bị tham vọng của ông ta làm mờ mắt rồi, cô dập đầu cũng không có tác dụng gì đâu”.

“Nhưng mà Lâm Hàn... Tôi không thể trơ mắt nhìn anh chết ở nơi ngục tù này được!”

Hàn Hinh Nhi nghẹn ngào, đau lòng tột độ nhìn Lâm Hàn:

“Bố, nếu như bố không tha cho Lâm Hàn, con sẽ dập đầu đến chết!”

Nói xong, cô ta tiếp tục dập đầu, bịch, bịch, bịch!

Đầu đập mạnh xuống đất chảy máu.

“Đáng ghét, thật đáng ghét! Lâm Hàn, tên không ra gì như như mày rốt cuộc đã giở trò gì với con gái tao mà nó lại bảo vệ mày như vậy!”

Hàn Tiếu lửa giận ngút trời, cầm lấy roi da đánh mạnh lên người Lâm Hàn.

Tách, tách!

Máu tươi chảy ra!

“Bố, bố muốn đánh thì đánh con này, đừng đánh Lâm Hàn nữa!”

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi thay đổi, lập tức đứng dậy chắn trước mặt Lâm Hàn.

Cánh tay cầm roi da của Hàn Tiếu không ngưng run rẩy, ông ta rống lên một tiếng:

“Người đâu, đem cô chủ ra ngoài, tiêm thuốc an thần cho nó để nó không làm loạn nữa!”

“Vâng!”

Hai người đàn ông vạm vỡ lập tức đi vào, giữ chặt Hàn Hinh Nhi.

“Thả tôi ra!”

“Thả tôi ra! Bố, bố thật nhẫn tâm! Lâm Hàn trước nay chưa từng có thù oán gì với chúng ta, bố lại đối xử với anh ấy như vậy!”

“Mau thả tôi ra!”

Hàn Hinh Nhi vùng vẫy không ngừng nhưng chẳng có chút tác dụng, bị hai người đàn ông cao lớn đem đi.

“Lâm Hàn, thằng ranh con, tao phải đi bàn bạc làm thế nào để ứng dụng californium với bên đối tác, mày ở đây suy nghĩ cho kĩ rốt cuộc có nên nhận lỗi với tao hay không”, Hàn Tiếu vứt roi da qua một bên, nhếch miệng cười:

“Đợi tao trở về, mày giả vờ gọi tao một tiếng ông nội, tao có thể để mày bớt chịu đau đớn xác thịt đi một chút, thậm chí còn có thể cho mày uống chút nước nữa ấy chứ”.

Sau khi nói xong, Hàn Tiếu cười lớn, ra khỏi địa lao.

Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, nhà họ Lâm bây giờ gặp một số vấn đề ở Châu Phi, trong vòng 6 tiếng đồng hồ hoàn toàn không thể sử dụng bất cứ mối quan hệ nào ở thành phố Đông Hải.

Vì vậy, có thể cứu anh khỏi tay tên Hàn Tiếu giàu có nhất thành phố Đông Hải này... Rất khó.

Còn về việc tiêu diệt nhà họ Hàn, trong vòng 6 tiếng này là điều không thể.

Chỉ khi 6 tiếng trôi qua, mọi chuyện đã được giải quyết thì mới có thể dùng đến các mối quan hệ ở thành phố Đông Hải.

“Bây giờ cũng đã gần bốn tiếng trôi qua rồi...”

Lâm Hàn thầm nghĩ, lúc nãy anh có liếc qua đồng hồ trên tay Hàn Tiếu để xác định thời gian.

“Một khi 6 tiếng đồng hồ trôi qua, nhà họ Hàn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Đông Hải này...”.

Ánh mắt Lâm Hàn lạnh lẽo thấu xương.

...

Thành Phố Đông Hải, tại biệt thự trên núi Vân Mộng.

Dương Lệ từ từ mở mắt, nhìn thấy Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

“Bố mẹ, con bị làm sao vậy?”

Dương Lệ có chút mơ hồ.

“Tiểu Lệ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Trần Diễm Diễm đỡ Dương Lệ ngồi dậy, thở hắt ra: “Lúc nãy, con ngất xỉu trước cửa biệt thự đó”.

“Ngất xỉu...”

Dương Lệ chớp đôi mắt to tròn, đột nhiên nhớ ra, Lâm Hàn bị thương ở trước cửa biệt thự, bị mấy người cao to bắt đi rồi.

Cô nằm trên đất khóc lớn, vô cùng đau lòng, sau đó thì ngất đi.

“Đợi đã! Chồng con đâu!”

Sắc mặt Dương Lệ hoảng hốt: “Bố mẹ, chồng con đâu?”

“Tên vô tích sự Lâm Hàn?”

Dương Cảnh Đào ánh mắt khinh thường: “Bị Hàn Tiếu bắt đi rồi! Bắt đi cũng tốt, chỉ là một tên phế vật mà cũng đòi trèo cao, dụ dỗ con gái Hàn Tiếu! Chẳng phải muốn chết à? Lần này bị bắt đi, có thể giữ lại cái mạng đã tốt lắm rồi!”
Chương 173: Tôi tìm giám đốc Tôn

“Đưa đi cũng tốt, nếu Lâm Hàn chết thì căn biệt thự này sẽ là của chúng ta!”

Trần Diễm Diễm mặt mày hớn hở, Lâm Hàn chết thì đương nhiên biệt thự sẽ thuộc về Dương Lệ.

Mà của Dương Lệ thì đương nhiên sẽ là của người làm mẹ là bà ta rồi!

“Đúng đó, không có Lâm Hàn thì sau này tôi có thể sống trong biệt thự núi Vân Mộng rồi”.

Dương Cảnh Đào gật đầu: “Đến lúc đó tôi sẽ ném hết đồ của Lâm Hàn đi! Coi như chưa từng có người này!”

“Bố mẹ, đã lúc này rồi sao hai người vẫn nói được những lời này chứ?!”

Dương Lệ tức xì khói: “Mọi người không lo Lâm Hàn sẽ gặp chuyện sao?”

Nói đến đây, trong mắt Dương Lệ đã bắt đầu có giọt lệ.

Cô rất lo lắng nhưng lại có cảm giác bất lực.

Người bắt Lâm Hàn là người giàu nhất Đông Hải, quyền thế ngút trời, dù có báo cảnh sát, Dương Lệ nghĩ cũng vô ích.

“Lo lắng?”, Dương Cảnh Đào mỉm cười: “Còn lâu bố mới lo cho cái tên vô dụng đó, bố còn mong cho nó chết sớm ở bên ngoài ấy!”

“Đúng thế, nó chết thì căn biệt thự này sẽ thuộc về chúng ta!”, Trần Diễm Diễm cũng cười hả hê nói.

“Bố mẹ…”

Dương Lệ tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô đảo mắt liên tục, dù thế nào cô cũng không thể ngồi yên chờ chết, nhất định phải cứu được chồng ra!

Hàn Tiếu có quyền thế rất lớn ở thành phố Đông Hải, báo cảnh sát chắc chắn cũng không cứu được Lâm Hàn, bây giờ chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của những người có địa vị cao mới cứu được.

Người có địa vị cao…

Dương Lệ bắt đầu nghĩ đến những người có địa vị cao mà cô biết.

Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Trần Vô Cực.

Trong buổi tiệc tân gia, Trần Vô Cực đã tặng cho họ tràng hạt mà vua Songtsen Gamp từng đeo, địa vị của ông ta chắc chắn không hề tầm thường.

Nhưng không có phương thức liên lạc thì làm sao tìm được Trần Vô Cực đây?

“Suy nghĩ… Suy nghĩ nào…”

Mắt Dương Lệ đảo qua đảo lại, cô lại nghĩ đến một người khác.

Người này là sếp trực tiếp của cô, giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm, Tôn Minh!

Quỹ đầu tư Nhân Phàm của Tôn Minh là một trong hai mươi công ty đầu tư hàng đầu thế giới, thân phận và địa vị của ông ta chắc chắn cao hơn Hàn Tiếu, nếu nhờ ông ta giúp đỡ chưa biết chừng có thể cứu được Lâm Hàn ra.

“Nhưng…nhưng mình chưa gặp giám đốc Tôn bao giờ, mà đây lại là chuyện riêng của gia đình, dù có gặp, liệu giám đốc Tôn có đồng ý giúp không?”

Lòng Dương Lệ thấp thỏm không yên, nhờ giám đốc công ty giúp đỡ, người ta bận trăm công nghìn việc, ngày nào cũng bận bịu, liệu có giúp cô những việc nhỏ nhặt này không?

“Không được, bằng mọi cách cũng phải làm cho được, bây giờ mình phải đi tìm giám đốc Tôn!”

Dương Lệ cắn răng, bước ra ngoài: “Nếu ông ta không đồng ý thì mình sẽ quỳ xuống cầu xin! Dù sao trong số những người mình biết, người có địa vị cao nhất cũng chính là giám đốc Tôn rồi!”

Nghĩ vậy, Dương Lệ lập tức lái xe đến Fortune Plaza, trụ sở của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Cô bước tới quầy lễ tân, lưỡng lự một lát rồi cắn răng nói: “Tôi…tôi muốn tìm giám đốc Tôn”.

“Chào cô, xin hỏi cô tên gì?”, nhân viên lễ tân nhìn Dương Lệ rồi hỏi.

“Dương Lệ”.

“Dương Lệ…”

Nhân viên lễ tân mở xấp tài liệu ra xem, sau đó mỉm cười đáp: “Xin lỗi cô, hôm nay không có khách hàng nào tên Dương Lệ có hẹn với giám đốc Tôn cả. Giám đốc Tôn rất bận, không hẹn trước thì không thể gặp”.

“Tôi là người tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ, tôi cũng là người của quỹ đầu tư Nhân Phàm, tôi muốn gặp giám đốc Tôn một lát cũng không được sao?”

Dương Lệ sốt ruột, Tôn Minh là cọng rợm cứu mạng, chỉ ông ta mới cứu được Lâm Hàn.

“Không được”.

Nhân viên lễ tân lắc đầu: “Hẹn trước mới gặp được giám đốc Tôn, mặc dù dự án cải tạo khu Bành Hộ ở thành phố Đông Hải rất lớn, nhưng đặt trong quỹ đầu tư Nhân Phàm thì cũng chỉ là một hạt cát mà thôi. Nếu cô nói vậy mà tôi đồng ý với cô ngay thì người muốn gặp giám đốc Tôn mỗi ngày có thể xếp hàng dài cả con phố đó”.

Nghe đến đây, nước mắt Dương Lệ chợt trào ra:

“Cầu xin cô đó, cô cho tôi gặp giám đốc Tôn đi mà! Chồng tôi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ giám đốc Tôn mới có thể cứu anh ấy! Làm ơn! Nếu thật sự không được thì cô gọi điện thông báo cho giám đốc Tôn một tiếng cũng được!”

Vẻ mặt Dương Lệ đầy khẩn cầu.

Nhân viên lễ tân cũng hơi mềm lòng: “Được rồi, tôi sẽ gọi điện cho giám đốc Tôn, đương nhiên nếu giám đốc từ chối gặp cô thì xin cô hãy đi ngay lập tức”.

“Được, được, được, cảm ơn cô, cảm ơn cô!”, mắt Dương Lệ sáng lên.

Cô nhân viên nhấc điện thoại, bấm số điện thoại văn phòng của Tôn Minh.

“Tôi nói rồi, trong sáu tiếng này dù có chuyện gì cũng đừng tìm tôi, tôi rất bận!”, điện thoại vừa kết nối, một giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo vẻ tức giận.

Nhân viên tiếp tân run lên vì sợ hãi, vội vàng giải thích: “Xin lỗi giám đốc Tôn, nhưng ở đây có một cô gái tên Dương Lệ muốn tìm ông, cô ấy nói mình là người tổng phụ trách khu Bành Hộ, chồng cô ấy đang gặp nguy hiểm đến tính mạng”.

“Cái gì, Dương Lệ?”

Giọng ông ta đột nhiên trở nên khiếp sợ, lập tức nói lại: “Mau, mau, mau, để cô ấy lên đi, à không, tôi sẽ đích thân xuống gặp cô ấy!”

“Vâng ạ!”, cô gái cúp máy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, không ngờ Tôn Minh lại đồng ý gặp Dương Lệ, hơn nữa còn đích thân xuống gặp.

Trong vòng chưa đầy năm phút, một người đàn ông trung niên hấp tấp chạy tới.

Người đàn ông có đôi mắt thâm thuý, mặc bộ đồ vest bằng lụa tơ tằm.

Đó là Tôn Minh!

“Giám đốc Tôn!”, nhân viên lễ tân vội cúi đầu chào.

Dương Lệ nhìn Tôn Minh, đây là lần đầu tiên cô được thấy sếp lớn của mình, cô là người tổng phụ trách khu Bành Hộ, ở trước mặt Tôn Minh chức vụ của cô chỉ như con tôm con tép.

“Chào giám đốc Tôn!”

Dương Lệ chào xong lại cúi đầu ngay, lo lắng nói.

“Cô Lâm… À không, cô Dương đừng khách sáo, tôi nghe nói chồng cô đang gặp nguy hiểm đến tính mạng à?”, Tôn Minh hỏi, trong mắt thoáng thấy vẻ lo lắng.

Nếu cậu Lâm mà gặp nguy hiểm thì Tôn Minh ông có chết mười ngàn lần cũng không đủ đền tội.

“Vâng, đúng vậy!”

Dương Lệ gật đầu, cô không ngờ Tôn Minh lại dễ nói chuyện như thế: “Chồng tôi tên là Lâm Hàn, anh ấy bị người giàu nhất Đông Hải là Hàn Tiếu bắt đi, bây giờ không biết sống chết thế nào. Tôi cũng không quen được ông lớn nào, sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi cũng chỉ có thể tới tìm giám đốc Tôn xin giúp đỡ”.

“Được, tôi biết rồi”.

Tôn Minh gật đầu, vẻ mặt hoàn toàn u ám.

Hàn Tiếu, ông ăn gan hùm mật gấu à mà ngay cả cậu chủ duy nhất của nhà họ Lâm chúng tôi cũng dám bắt, tôi thấy ông không biết chữ ‘chết’ viết thế nào rồi!

“Giám đốc Tôn, cầu xin ông, làm ơn hãy giúp tôi!”

Dương Lệ khóc lóc nói, trong mắt đầy ý cầu xin.

“Cô yên tâm, sẽ ổn thôi”, Tôn Minh an ủi rồi lại nói: “Cô Dương, cô tới phòng nghỉ ngủ một lát đi, khi nào tỉnh dậy, chồng cô sẽ trở lại với cô”.

Nhân viên lễ tân lập tức đưa Dương Lệ đến phòng nghỉ ngơi.

“Alo, Trần Vô Cực, cậu Lâm bị bắt rồi, có thể nguy hiểm đến tính mạng”, Tôn Minh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Vô Cực.

“Cái gì? Bị bắt rồi? Tính mạng gặp nguy hiểm?”

Đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói tức giận, đầy sát khí:

“Kẻ nào không biết sống chết, dám bắt cậu Lâm của chúng ta”.

Tôn Minh cảm nhận được sát khí này thì run rẩy đáp:

“Người giàu nhất thành phố Đông Hải, Hàn Tiếu”.

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đưa người đến chỗ Hàn Tiếu, cứu cậu Lâm ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK