Chương 106
“Gần đây phụ hoàng có bị đau đầu không?”
“Có” Mặc Quốc Thiên nghiêm túc gật đầu: “Thỉnh thoảng có hơi đau đầu, vào đêm muộn thấy khó ngủ lại đau dữ dội hơn”
“Đôi lúc sau khi ngủ sẽ đột ngột tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ” Vân Khương Mịch như có điều suy nghĩ “Ừm” một tiếng.
“Thế thì có gặp phải ác mộng không?” Thấy nàng lại có thể biết được triệu chứng của ông ta, Mặc Quốc Thiên khó tránh khỏi nhìn nàng thêm một lần, thành thật nói: “Đúng là có, lúc thì là ác mộng, lúc thì là vô số những giấc mơ đứt quãng”
“Trong giấc mơ, phụ hoàng thường làm gì? Sau khi thức dậy có thấy mệt mỏi không?” Vân Khương Mịch lại hỏi.
“Chuyện này…
Mặc Quốc Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút: “Trong giấc mơ trẫm khi thì co chân chạy như điên, khi thì từ trên cổng thành nhảy xuống, còn có lúc bị thú dữ đuổi theo” Nói tiếp, ông ta vươn tay nhéo nhéo mi tâm.
Sự mệt mỏi lại xuất hiện trên mặt, dáng vẻ chán nản: “Thức dậy, tứ chi vô lực, toàn thân không có sức” So với dáng vẻ sáng láng kia, quả thật bây giờ có phần mệt mỏi hơn.
Có lẽ đây mới là trạng thái của ông ta trong thời gian này.
Đức Phi thấy thế vô cùng đau lòng, vội vàng lên giúp Mặc: Quốc Thiên xoa xoa huyệt Thái Dương.
Bà nhìn Vân Khương Mịch một cái rồi lên tiếng: “Gần đây, Hoàng thượng ở lại Vĩnh Thọ cung hai lần. Nhưng vào ban đêm thực sự mất ngủ nhiều lại hay gặp ác mộng, có khi khó ngủ: “Rốt cuộc là ngươi đã tra ra tình trạng gì chưa?”
“Con mới là đại phu, lúc con đang chẩn đoán bệnh thì người không có nhiệm vụ đừng có mở miệng” Mi mắt Vân Khương Mịch không nhấc lên, trực tiếp đối lại Đức Phi một câu.
Đức phi người không có nhiệm vụ, nhất thời bị tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.
“Vân Khương Mịch! Ngươi muốn chết phải không?”
“Bổn cung đã cho ngươi mặt mũi quá rồi?” Vừa nói, bà ta liền đưa tay bóp Vân Khương Mịch.
“Ái phi, ngồi xuống nói chuyện” Mặc Quốc Thiên tuy rằng không có rõ ràng hướng Vân Khương Mịch, nhưng lại lôi Đức phi ngồi xuống ở bên cạnh, sau đó mới đối với Vân Khương Mịch hỏi: “Mịch nhi, rốt cuộc bây giờ trẫm là bị cái gì vậy?”
“Phụ hoàng bởi vì người mệt mỏi quá mức, gây ra khí huyết lưỡng hư” Vân Khương Mịch nhẹ nhàng lắc đầu nói tiếp: “Ngày thường nha, người đừng làm việc quá sức!” Làm việc quá sức?
Mặc Quốc Thiên nhíu mày.
Sau đó chán nản ngồi trên lưng ghế dựa.
“Gần đây, Tây Quận đã nhiều lần kéo quân xâm chiếm thị trấn biên thùy.
Trong triều sự vụ bận rộn, trẫm thật sự bận đến nỗi không thể nói chuyện.” Gần đây triều chính bận rộn, Vân Khương Mịch cũng biết.
Ngay cả Mặc Phùng Dương cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
Năm mới sắp đến, quả là rất công việc bộn bề.
Huống chỉ, năm nay có mấy trận tuyết rơi dày, nghe nói không ít hoa màu của dân chúng đều bị đóng băng chết trong đất.
Tuy răng tuyết rơi lúc mùa bội thu.
Nhưng tuyết rơi không ngừng, người dân còn ăn được gì, uống cái gì?