Mục lục
Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 297

 

Đối với người bình thường mà nói, ngọn núi này có rất nhiều điều huyền diệu cho nên không ai dám tùy tiện leo lên.

 

Chỉ nhìn từ lưng chừng núi trở xuống, vừa âm lãnh lại vừa ẩm thấp dường như khắp nơi đều có nguy hiểm.

 

Nhưng chẳng có mấy ai biết được, đỉnh của ngọn núi này là một nơi tuyệt mỹ.

 

Dù là sau giờ Mùi nhưng ánh sáng mặt trời trên đỉnh núi vẫn vô cùng ấm áp, ánh sáng chiếu lên tầng sương mù ở lưng chừng núi khiến cho nơi đó như được dát lên một tầng bụi phấn màu vàng kim.

 

Ánh vàng lấp lánh trông rất đẹp mắt.

 

Trên đỉnh núi cũng không tính là rộng rãi.

 

Chỉ có mấy gian nhà lá, khoảng đất gần đó là vườn rau được rào tre vây lại.

 

Phía sau nuôi nhốt gà vịt, bên cạnh còn có một hồ cá nhỏ…

 

Nếu như nói cảnh đẹp trên đỉnh núi này là chốn bồng lai tiên cảnh vậy thì tiếng kêu của gà vịt đã điểm tô thêm cho nơi này mấy phần hương vị của nông thôn nhỏ. Từ tiên cảnh nhân gian biến thành trần gian chân thực.

 

Vân Khương Mịch lười biếng bò dậy khỏi tảng đá, nghỉ ngơi cũng kha khá rồi.

 

Nàng quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy một vị “Tiên nhân” tiên phong đạo cốt đang ngồi xổm trên mặt đất…mổ cá.

 

Con cá quá trơn, thỉnh thoảng lại nhảy lên trong tay ông ta nên gương mặt ông ta dính đầy nước bùn.

 

Trên cặp lông mày hoa râm còn có vài miếng vảy cá.

 

Vân Khương Mịch không nhịn nổi cười.

 

“Tiên nhân” tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Rõ ràng ngươi biết là ta không mổ được cá! Còn không mau lại đây giúp đỡ, muốn ngồi nhìn đến khi nào?”

 

“Ta còn chưa được ăn trưa luôn đấy, sắp đói chết rồi!”

 

“Ta nói này Huyền Sơn tiên sinh tiên phong đạo cốt, nếu như ngài đã không biết mổ cá, còn nuôi một ao đầy cá để làm gì?

 

Vân Khương Mịch bất đắc dĩ tiến gần đến, cầm lấy con dao trong tay ông ta xử lý con cá nghịch ngợm này.

 

Thì ra vị này chính là Huyền Sơn tiên sinh dang tiếng lẫy lừng!

 

Nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của ông ta, nào có giống dáng dấp của Huyền Sơn tiên sinh trong lời đồn chút nào chứ?

 

Sau khi Vân Khương Mịch cầm con cá đi, ông ta lập tức thở phào một hơi đứng một bên lau mặt rồi hừ nhẹ: “Vì đẹp mắt đấy có được không? Ta chỉ cần ngắm chúng nó bơi tới bơi lui là được”

 

“Ai biết được mấy con cá này còn có thể ăn?”

 

Ông ta nuôi cá, đơn giản chỉ vì đẹp!

 

Mãi cho đến khi Vân Khương Mịch xuất hiện… ông ta như được bước chân vào một thế giới mới.

 

Cánh cửa của thế giới mỹ thực!

 

Thì ra đám cá này có thể ăn?!

 

Dùng phương pháp nấu nướng của Vân Khương Mịch, đám cá này có thể dùng làm cá chiên giòn, hầm canh hoặc là làm đồ nhắm.

 

Cá lớn có thể kho, có thể hầm howacj là đầm đường.

 

Còn cái gì mà canh hải sản, canh cá nấu dưa chua, canh cá nấu cà tím…

 

Đủ các loại món khiến người ta hoa cả mắt!

 

“Huyền Sơn tiên sinh, đã ăn cá nửa tháng rồi, ông không cảm thấy ngán à?”

 

Vân Khương Mịch mổ cá đến mức muốn nôn rồi!

 

Cái hồ đầy cá lúc trước của ông ta, nửa tháng qua đi chỉ còn lại không đến nửa hồ… nơi này cách chân núi rất xa, ăn sạch hồ cá này rồi, chẳng lẽ phải xuống núi đến con sông gần đó bắt cá về nuôi à?

 

Phiền phức biết bao!

 

“Hay là ngày mai chúng ta ăn đám gà vịt kia đi?”

 

“Ngươi phá hoại hồ cá của ta rồi bây giờ còn muốn làm hại đến đám gà vịt kia!”

 

Huyền Sơn tiên sinh nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị: “Ngươi có độc à? Ngươi chính là người mà trời cao phái xuống trừng phạt ta phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK