Mục lục
Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 269

 

Hắn ta dừng một chút, trên mặt vẫn có nét cười lạnh nhạt: “Dù nhà họ Vân có để ý đến Mịch Nhi hay không thì Mịch Nhi và Phong Bảo cũng là máu mủ của nhà họ Cố chúng tôi”

 

“Thấy vương gia đến cổng nhà họ Cố như vậy, còn nói Mịch Nhi và Phong Bảo bỏ đi…”

 

Hắn ta đưa mắt nhìn Mặc Phùng Dương, ánh mắt có vài phần không thiện ý: “Vậy ta càng phải hỏi vương gia, sao Mịch Nhi và Phong Bảo lại như vậy mới đúng chứ?”

 

Mặc Phùng Dương cau mày.

 

 

“Vương gia quá khen rồi, Cố mỗ không có hứng thú”

 

Hai tay Cố Thanh đặt trên đầu gối.

 

Mặt trời cũng đã lên.

 

Những tia nắng mặt trời lung linh chiếu lên mặt hắn ta, làn da càng lúc càng trắng bệch lộ ra tình trạng bệnh tật. Môi hắn ta lại càng đỏ hơn làm người ta có cảm giác hơi kì quái.

 

Cố Thanh này, nhìn thì ôn nhuận nhưng thực ra lại rất khó chơi!

 

Mặc Phùng Dương nhìn hắn ta một lúc lâu: “Cố Nhị Gia vẫn chưa nói cho bản vương biết Mịch Nhi và Phong Bảo có đang ở quý phủ hay không?”

 

“Có hay không, vương gia có thể làm gì đây?”

 

Cố Thanh cười nhẹ: “Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ vương gia có thể cưỡng ép mang bọn họ đi được sao?”

 

Ý câu này, hẳn là đang ở đây rồi.

 

Trong lòng Mặc Phùng Dương thở phào nhẹ nhõm.

 

Hắn hận Vân Khương Mịch đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ở trước mặt Cố Thanh lại không thể không mỉm cười: “Bản vương cũng không phải người không biết nói đạo lý! Vẫn xin Cố nhị gia cho người đi hỏi xem, liệu nàng có muốn quay về cùng bản vương hay không”

 

Lời này nghe giống như thỉnh cầu hơn là ra lệnh.

 

Cố Thanh không làm khó dễ nữa, hắn ta chỉ quay lưng rồi giọng trầm thấp phân phó với gã sai vặt một câu.

 

Gã sai vặt đi rất nhanh sau đó đã trở lại.

 

Hắn ta thận trọng nhìn Mặc Phùng Dương trước rồi mới trả lời Cố Thanh: “Nhị gia, Minh vương phi nói, người muốn ở nhà họ Cố chúng ta một thời gian nữa”

 

Cố Thanh gật đầu.

 

“Vương gia nghe thấy rồi chứ? Mịch Nhi không muốn theo ngài về, việc này không phải ta cố ý làm khó dễ đâu”

 

Mặc Phùng Dương cũng không làm khó người.

 

“Nàng đã không muốn về thì bản vương sẽ không cưỡng ép. Xin Cố nhị gia hãy chăm sóc tốt cho mẫu tử bọn họ, đợi khi nào bọn họ muốn trở về thì bản vương sẽ quay lại đón”

 

Dứt lời, quả nhiên Mặc Phùng Dương đi luôn không quay đầu lại!

 

Tin này truyền đến tai Vân Khương Mịch làm nàng càng tức giận hơn!

 

Tên cẩu nam nhân này, cứ thế mà đi luôn à!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK