Chương 309
Rất nhanh đã làm xong gà nướng.
Nàng còn xào hai đĩa rau, ba người ăn say sưa ngon lành.
Sau khi ăn xong gà nướng mỹ vị Huyền Sơn tiên sinh thỏa mãn ợ ra tiếng.
“Thế nào? Mau mau dọn dẹp đồ đạc rồi xuống núi cùng ta đi”
Vân Khương Mịch nhìn ông ta.
“Ta sẽ không xuống núi!”
Huyền Sơn – con rùa khốn kiếp- tiên sinh lười biếng nói.
Mắt thấy Vân Khương Mịch sắp nổi đóa, ông ta vội vàng nói: “Ngươi đừng vội tức giận! Ta còn chưa nói hết mà! Ta không xuống núi, ta để Tử Ngư xuống núi cùng ngươi!”
Bàn tay của Vân Khương Mịch đã nắm lấy cổ của ông ta.
Nghe được câu này của Huyền Sơn tiên sinh nàng thu tay về ngay lập tức: “Lời vừa rồi là thật sao?”
Ông ta không xuống núi thì Tống Tử Ngư xuống núi cũng được!
Vân Khương Mịch âm thầm xoa hai tay, nhìn Tống Tử Ngư giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh ngồi trước mặt nàng, hai tay đoan chính đặt lên đầu g‹ “Vừa nãy ông đã nói rồi, Nhất Ngôn Ký Xuất, Tứ Mã Nan Truy”
Nàng trừng mắt nhìn Huyền Sơn tiên sinh: “Nếu như ông còn đổi ý thì ông chính là con rùa khốn kiếp!”
Huyền Sơn tiên sinh lườm nàng: “Tuyệt đối không đi Tống Tử Ngư nhìn hai người trao đổi, chỉ cảm thấy rất thú vị.
Sư phụ tiên phong đạo cốt nhà mình nhiều năm qua tính tình đều rất đạm bạc. Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy ông ta tức giận như vậy, ít đi vài phần lạnh nhạt xa cách, nhiều hơn mấy phần khói lửa nhân gian.
Tống Tử Ngư là cô nhi Huyền Sơn tiên sinh nhặt được dưới chân núi hơn hai mươi năm trước.
Những năm gần đây ông ta đối với hắn ta rất nghiêm khắc.
Sau khi Tống Tử Ngư cập quan liền đi ngao du Tứ Quốc.
Cũng chỉ khi trở về núi Vân Vụ, Huyền Sơn tiên sinh sẽ kịch động ôm hắn ta, xiết hắn ta chặt đến không thở nổi.
Bình thường ông ta đều nghiêm mặt lại không cho phép ai đến gần.
Có điều chỉ như vậy thôi Tống Tử Ngư đã rất thỏa mãn rồi.
Hắn ta biết, sư phụ là người yêu thương hắn ta nhất.
“Sư phụ, ngài cố ý gọi ta trở về chính là để xuống núi với Minh vương phi sao?”
Đứa bé ngoan Tống Tử Ngư lên tiếng hỏi.
“Ừ, nha đầu này rất khó đối phó! Nhất định bắt ta xuống núi! Ngươi cũng biết vi sư chỉ hợp sống ở núi Vân Vụ, vừa xuống núi liền đầu váng mắt hoa…”
Huyền Sơn tiên sinh bày tỏ cực kỳ bất đắc dĩ.
Người khác đều là sợ độ cao, còn ông ta lại sợ nơi thấp?!
“Nếu như nha đầu này tức giận, nhất định sẽ đốt cả núi Vân Vụ này của ta, ta chỉ có thể để ngươi xuống núi với nàng”
Mặc dù ông ta cũng không biết Vân Khương Mịch nhất quyết muốn ông ta xuống núi rốt cuộc là muốn làm gì.
“Vâng, sư phụ.”
Đứa bé ngoan Tống Tử Ngư, đối với sư phụ của mình chính là muốn sao được vậy, từ trước tới nay đều không từ chối.
Vân Khương Mịch vô cùng vui vẻ!
Nếu Tống Tử Ngư là đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh, vậy thì một thân bản lĩnh của Huyền Sơn tiên sinh, nhất định là truyền thụ lại hết cho Tống Tử Ngư!
Vậy thì, mang Tống Tử Ngư xuống núi cũng đều như nhau.
Nói đi là đi, sau khi cơm nước xong Vân Khương Mịch và Tống Tử Ngư khởi hành xuống núi.
Huyền Sơn tiên sinh rất không nỡ.
Không nỡ một tay trù nghệ tốt của Vân Khương Mịch, còn có số rượu ngon kia của nàng.
Thấy ông ta đỏ mắt mong chờ nhìn nàng… Vân Khương Mịch chỉ có thể lấy ra không ít rượu, còn có một bọc điểm tâm, thịt ngỗng hun khói, gà kho, vịt nướng từ trong không gian.
“Mấy thứ này chắc là đủ cho ông ăn một thời gian đi”