Chương 427
Lời còn chưa kịp nói xong đã bị ánh mắt hung ác của Mặc Phùng Dương trừng: “Tránh ra!”
Như Ngọc ủy khuất tránh ra.
Mặc Phùng Dương hùng hổ đi vào phòng.
Như Vân đi lên trước, nhỏ giọng nói: “Hôm nay sợ rằng Vương phi xong đời rồi!”
“Có chuyện gì vậy?”
Như Ngọc kinh ngạc hỏi.
Đoạn thời gian này nàng ấy trơ mắt nhìn thái độ của Vương gia từ chán ghét, căm hận, không thích, trở nên ngày càng quan tâm Vương phi. Ngày thường không nỡ đánh, còn mắng thì mắng không lại Vương phi, hôm nay mặt trời mọc ở đăng Tây sao?
Sáng sớm còn tặng Vương phi nhiều lễ vật như vậy, sao bây giờ lại trở mặt?
Quả thật lật mặt còn nhanh hơn so với lật sách!
“Chuyện này đều do tiểu công tử…”
Như Vân lắc đầu thở dài.
Như Ngọc đầy đầu mờ mịt: “Sao chuyện này lại liên quan đến tiểu công tử?”
Như Vân đang muốn trả lời, trong phòng đã truyền đến tiếng Vân Khương Mịch hét to: “Mặc Phùng Dương, có phải ngươi muốn chết không?”
Ngay sau đó, hình như có thứ gì đã bị quăng ngã.
“Không hay! Đánh nhau rồi!”
Như Vân và Như Ngọc liếc nhau, hai người khẩn trương xông cửa mà vào.
Nào biết bọn họ mới vừa vào cửa đã thấy Mặc Phùng Dương lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại hệt như một con chó nhà có tang. Hắn bị Vân Khương Mịch kéo tóc, túm về phía ngoài cửa…
“Này cũng, cũng quá thảm đi…”
Như Vân nhịn không được chậc lưỡi: “Vương gia cư nhiên lại bị Vương phi kéo tóc?”
Mặc Phùng Dương đau đến cau mày: “Vân Khương Mịch, bổn vương chiều ngươi quá phải không!”
Có nam nhân nào lại bị nữ nhân nhà mình đánh như thế không?
Nghe được giọng nói của Như Vân, ánh mắt Mặc Phùng Dương trừng sang trông như muốn ăn thịt người tới nơi. Đáng sợ tới mức Như Vân và Như Ngọc vội vàng chạy… Chạy thoát thân.
Thuận tiện còn đóng cửa lại.
Lúc này Mặc Phùng Dương mới thu hồi ánh mắt: “Vân Khương Mịch! Bổn vương cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức buông tay! Nếu không bổn vương sẽ trở mặt!”
“Ngươi trở mặt ta xem nào?”
Vân Khương Mịch buông lỏng tay: “Có phải đầu óc ngươi có bệnh không?”
“Không phải đi đón nhi tử sao? Sao lại quay về kiếm chuyện?”
“Ngươi còn có mặt mũi nói mấy lời này!”
Mặc Phùng Dương che đầu, có thể thấy lúc nãy Vân Khương Mịch ra tay rất tàn nhãn: “Ngươi thành thật khai cho †a, hôm nay Tống Tử Ngư tới đây đã tặng ngươi thứ gì!”
Tống Tử Ngư?
Còn không phải là một lá bùa bình an sao?
Đây là bí mật của nàng, nàng không muốn thừa nhận: “Ngươi quan tâm Tống Tử Ngư tặng ta thứ gì làm gì? Có liên quan đến ngươi sao?”
“Sao lại không liên quan!”
Mặc Phùng Dương tức giận đến nỗi cả người phát run!
“Ngươi là nữ nhân của bổn vương! Mới sáng sớm bổn vương đã quét sạch các cửa hàng trong kinh thành cho ngươi.