Chương 323
“Không rảnh! Tự cứu lấy mình đi!”
Vân Khương Mịch cũng chẳng buồn chớp mắt.
Đồ khốn Như Minh này cũng nên để cho chủ nhân của hắn dạy dỗ lại đàng hoàng.
Ngày thường, chỉ một tin tức nhỏ hắn cũng đòi nàng một trăm lượng bạc. Tuy rằng nàng không thiếu tiền nhưng cũng không thể dùng một cách lãng phí như vậy được.
Huống hồ, phần lớn số bạc mà nàng đưa cho hắn đều chui vào trong túi của tú bà ở thanh lâu… Bạc của nàng trong sạch bao nhiêu thì khi rơi vào tay Như Minh, đi một vòng lại dơ bẩn bấy nhiêu!
“Vương phi, người cũng thật không phúc hậu!”
Như Minh đau khổ nhìn nàng.
“Ngươi dạy hư Phong Bảo, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu”
Vân Khương Mịch hừ lạnh một tiếng: “Ngày hôm nay cho dù ngươi có nghe ngóng được tin tức gì thì ta cũng không có hứng thú”
“Ngươi dạy hư Phong Bảo?”
Nghe thấy câu nói này, hai mắt Mặc Phùng Dương híp lại, lạnh lùng nhìn về phía Như Minh, cả người toát ra sự nguy hiểm: “Thành thật khai báo, chuyện này là thế nào?”
Hắn đã sắp không chịu đựng nổi, bắt đầu nắm chặt tay lại.
Nghe thấy tiếng ngón tay của Mặc Phùng Dương kêu răng rắc, mặt của Như Minh lập tức biến sắc. Hắn vừa lùi về sau vừa cười gượng: “Chủ nhân, ra tay nhẹ một chút!”
Mặc Phùng Dương đứng dậy tiến đến, đấm một cái thật mạnh… “A! Chủ nhân, đánh người đừng đánh vào mặt!”
Sau khi bị đánh một trận, lúc này Như Minh mới nằm rạp trên trên mặt đất, thành thật trả lời: “Thật ra cũng không phải là tin tức gì! Chỉ là, chỉ là Doanh vương phi ra tay với Vân nhị tiểu thư!”
Vân Khương Mịch có chút tò mò về tin tức này. Nàng nhìn lướt qua Mặc Phùng Dương. Thấy sắc mặt hắn không có gì thay đổi, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Chuyện này là thế nào?
Đứng lên nói rõ ràng.”
Nàng sai Như Ngọc đi luộc hai quả trứng gà mang đến đưa cho Như Minh lăn mặt.
Thật ra nàng có thể lấy túi chườm nước đá từ trong không gian ra, nhưng hôm nay đồ khốn này đáng bị ăn đánh nên nàng muốn để cho hắn nếm mùi đau đớn. Như Minh đứng dậy điệu bộ tủi thân ngồi lên bậc thềm.
“Thật ra cũng không phải là thủ đoạn lợi hại gì! Chỉ là, chỉ là hạ độc vào đồ ăn của Vân nhị tiểu thư. Nghe nói thuốc độc đó sẽ làm cho Vân nhị tiểu thư không thể có thai”
Nghe thấy vậy, đột nhiên Vân Khương Mịch nở một nụ cười. Ánh mắt nàng thâm thuý nhìn lướt qua Mặc Phùng Dương: “Vị bạch nguyệt quang này của chàng thật là độc ác”
Mặc Phùng Dương: Tại sao mọi việc lại đều đổ lên đầu hắn như thế?
“Mịch nhi, Bổn vương không có bất cứ quan hệ gì với Tân Nghiên Tuyết cả!”
Hắn nhấn mạnh lại một lần nữa.
“Ta nói có là có.”
Bình dấm chua trong lòng của Vân Khương Mịch không thể nào che lại được. Nàng lạnh lùng nói: “Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là bắt đầu lừa d.
Mặc Phùng Dương: Được, hắn ngậm mi: “Như Minh, ngươi nói tiếp đi.”
Vân Khương Mịch ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Nhìn thấy chủ nhân của mình ngoan ngoãn như một con cừu non trước mặt Vương phi, không có tý dáng vẻ nóng nảy nào giống như ngày thường… Như Minh lén cười thâm trong bụng. Hắn vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc.
“Thời gian gần đây Vân nhị tiểu thư đã dốc toàn bộ sức lực để có thể đặt chân vào phủ Doanh Vương!”
“Cũng chẳng phải là tin tức gì đáng kể, thông tin này của ngươi không đáng một trăm lượng.”
Vân Khương Mịch vô cùng buồn chán. Sau một lúc ngẫm nghĩ nàng lấy ra mười lượng bạc ném cho hắn: “Chủ nhân nhà ngươi đánh ngươi thành bộ dạng thế này rồi, mười lượng bạc này xem như là tiền thuố “Mau đi mua thuốc đi”
“Vâng, thưa Vương phi!”
Bị đánh một trận được mười lượng bạc, Như Minh vẫn vô cùng vui vẻ đi ra ngoài. Xoay người đi ra khỏi cửa, lập tức ôm bạc đến Thuý Tiên lâu tìm Tiểu Thuý nghe đàn.
Buổi chiều ngày hôm đó khi Mặc Phùng Dương sai Như Vân tìm Như Minh về, nhìn thấy khuôn mặt đầy vết thương…ngay lập tức biết được hắn ta không hề dùng mười lạng bạc đó để đi khám bệnh. Ngày thường, hắn ra lệnh không cho phép hắn ta lui tới những nơi buôn phấn bán hoa. Nhưng cái đồ khốn này luôn không nghe lời. Lúc này, Mặc Phùng Dương tức giận đến mức muốn đập cho hắn ta một trận.
Như Minh ấm ức: “…”