Chương 237
Trong số chị em dâu các nàng, nàng ta luôn là người giương nanh múa vuốt.
Nam Cung Nguyệt tính tình hiền lành, Tân Như Tuyết thì giỏi giả tạo, nhưng dù sao hai người bọn họ đều có thể nhịn được.
Vân Khương Mịch bị cấm túc bốn năm, Chu Vũ Oanh cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nàng.
Bây giờ thấy nàng không vui, Chu Vũ Oanh được “tâng bốc’’ quen rồi giống như bỗng nhiên bị người ta đẩy từ trên trời xuống dưới đất. Nàng ta ngơ ngác nhìn Vân Khương Mịch.
Một lúc sau nàng ta mới hoàn hồn lại, tức giận đùng đùng đứng lên: “Vân Khương Mịch, ta muốn xé cái miệng của ngươi ra!”
“Đây là phủ Minh Vương đó, tỷ xác định muốn ra tay với muội tại chỗ này luôn sao?”
Vân Khương Mịch không hề trốn tránh, ngược lại còn cười như không nhìn nàng ta: “Nhị tẩu, vốn nghe nói tỷ ngang ngược vô lý, nhưng thật không ngờ lại có thể không nói đạo lý thế này”
“Ta ngang ngược vô lý?” Chu Vũ Oanh nổi giận đùng đùng.
Cuộc đời nàng ta ghét nhất bị người khác nói là ngang ngược vô lý.
“Vân Khương Mịch! Chuyện này ngươi nghe ai nói?”
“Là Doanh vương phi” Vân Khương Mịch buột miệng nói ra: “Nàng ta dặn dò muội nhất định phải cẩn thận với tỷ. Nói tỷ là một người ngang ngược không nói đạo lý, nếu muội thấy tỷ thì phải tránh xa ra”
Nàng trực tiếp lôi Tân Nghiên Tuyết ra làm lá chắn.
Dù sao hôm nay Tân Nghiên Tuyết sinh non, vẫn còn ở trong giai đoạn ở cữ.
Người của Triệu hoàng hậu đã vây hết vòng trong vòng ngoài của phủ Doanh Vương, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.
Vả lại lúc này Chu Vũ Oanh cũng không thể xông đến phủ Doanh Vương gây rắc rối với Tân Nghiên Tuyết.
“Ta biết ngay mà, nhất định là tiện nhân Tân Nghiên Tuyết đó!”
Chu Vũ Oanh tức giận đến mức giậm chân: “Ngoại trừ nàng ta ra, còn có ai dám hủy hoại thanh danh của ta như vậy chứ! Nàng ta còn nói gì với ngươi nữa?”
Nàng ta trừng mắt nhìn Vân Khương Mịch.
“Cái này..” Vân Khương Mịch hơi do dự: “Lời của người ta ở sau lưng nói với muội, muội cứ như vậy nói cho tỷ biết thì cũng không hay lắm”
Tuy răng nàng không nói rõ ràng nhưng Chu Vũ Oanh biết, nhất định Tân Nghiên Tuyết đã nói những lời không hay khác về nàng ta trước mặt nàng.
Từ trong thái độ muốn nói rồi lại thôi của Vân Khương Mịch, nàng ta đã nhìn ra rồi.
“Tiện nhân này! Ta phải đến xé rách miệng nàng ta ra”
Chu Vũ Oanh làm bộ dạng muốn đi tìm Tân Nghiên Tuyết nhưng lại bị Vân Khương Mịch cản lại: “Nhị tẩu không cần kích động! Sau này tỷ sẽ có cơ hội đi tìm nàng ta tính sổ mà. Trước mắt, Tân Nghiên Tuyết vẫn trong giai đoạn ở cữ, tỷ cứ thế này đi tìm thì cũng không phải phép cho lắm”
Nàng nhìn nàng ta nhắc nhở: “Nếu như để mẫu hậu biết, không chừng lại trách phạt tỷ đó.
“Cái này cũng đúng.”
Chu Vũ Oanh tức giận ngồi xuống: “Nhưng trong lòng ta nuốt không trôi cục tức này! Đây là lần đầu tiên Chu Vũ Oanh †a gặp phải tiện nhân không biết xấu hổ như vậy!”
“Vậy tỷ cũng chỉ có thể nhịn thôi”
‘Vân Khương Mịch liếc nàng ta: “Còn Hàn Vương, tỷ định làm thế nào? Đêm nay để hắn ta ở lại phủ Minh Vương bọn muội hay đưa hắn đi?”
“Đương nhiên là đưa đi chứ!” Chu Vũ Oanh nhíu mày: “Con sâu rượu này! Đợi hắn ta tỉnh lại, ta sẽ tính sổ với hẳn ta tới cùng”
Lửa giận thành công chuyển dời lên đầu Mặc Hàn Vũ.
“Được rồi, vậy muội không tiễn tỷ nữa”
Vân Khương Mịch cầm lấy bình Nhị Oa Đầu trên bàn, nhét vào tay Chu Vũ Oanh: “Rượu này tỷ vẫn nên mang đi đi! Tránh sau này Hàn Vương còn muốn uống mà lại ra bên ngoài uống say thì phải làm sao?”