Chương 479
“Hôm qua Phàn thái y còn nói cái thai của thần nữ bình thường, ai mà ngườ được hôm nay…”
Nàng ta không thể nói được nữa, lại bắt đầu bật khóc.
Mặc Vân Khinh sắc mặt u ám đứng ở bên giường, hai mắt đỏ hoe.
Hắn ta siết chặt năm đấm, khuôn mặt cứng đờ, toàn thân cũng toát ra hơi thở u ám… Giống như hơi thở của cơn giông trước lúc mưa nguồn vậy, khiến người ta không dám liếc nhìn thêm.
Tân Nghiên Tuyết đứng ở sau lưng hắn ta, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Tuy nhiên, trong đáy mắt vẫn nén đi cơn thoải mái và vui mừng không dễ phát hiện ra.
Nàng ta làm sao cũng không hiểu được, nàng ta và Vân Ngọc Linh cùng nhau uống “thuốc” lâu như vậy.
Nàng ta rõ ràng đã mất đi khả năng sinh sản.
Nhưng tại sao Vân Ngọc Linh vẫn có thể mang thai?
Nàng ta cũng từng ngầm kiếm Phàn thái y hỏi qua, Phàn thái y vẻ mặt nghiêm túc chắc chắn nói Vân nhị tiểu thư quả thật đã mang máu mủ của Vương gia…
Rốt cuộc là bước nào đã xảy ra vấn đề?
Lẽ nào thuốc đó không có tác dụng với Vân Ngọc Linh?
Vân Ngọc Linh đã mang thai, Mặc Vân Khinh và Triệu hoàng hậu càng chăm nom nàng ta kỹ càng hơn, Tân Nghiên Tuyết cũng không tìm được cơ hội ra tay.
Nàng ta mỗi ngày đều hầu hạ món ăn ngon đồ uống ngon, dốc tâm dốc sức chăm sóc “máu mủ” của Mặc Vân Khinh.
Ai biết được Vân Ngọc Linh lại bị sảy thai?
Những phương án mà nàng ta dày công nghiên cứu toàn bộ đều vô íchI Cái này gọi là gì?
Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công?
Nhìn Vân Ngọc Linh khóc đến mặt đỏ cổ sưng, hoàn toàn không có dáng vẻ đáng thương hoa lê dính hạt mưa của thường ngày, Tân Nghiên Tuyết lạnh lùng cười thầm.
“Làm chủ? Bổn cung làm chủ như thế nào cho ngươi chứ?”
Triệu hoàng hậu tức giận đến nhăn mặt: “Bổn cung còn đang muốn hỏi ngươi, tại sao lại sảy thail”
“Cháu trai của bổn cung, đã mất mạng như thế trong tay của ngươi! Ngươi đền cháu trai lại cho bổn cung!”
Bà ta giận dữ tát nàng ta một cái, tát đến Vân Ngọc Linh hét lên và lao vào vòng tay của Mặc Vân Khinh: “Vương gia, cứu..: “Ngươi còn dám bảo Khinh nhi bảo vệ ngươi à? Xem hôm nay bổn cung có xé toạc loại người không biết cố gắng như ngươi không!”
Triệu hoàng hậu đưa tay ra tóm lấy nàng ta: “Trương ma ma, giữ lấy nàng ta cho bổn cung!”
Bà ta thường ngày đoan trang quý phái.
Cho dù xảy ra chuyện lớn đến mức nào, cũng chỉ ngấm ngầm tức giận, ngoài mặt vẫn là hoàng hậu đoan trang quý phái đó.
Nhưng hôm nay, Triệu hoàng hậu thực sự không nhịn được nữa!
Bà ta lòng nhớ miệng nhắc, một hoàng trưởng tôn đã mong đợi rất lâu và đặt nhiều hy vọng có thể giúp bà ta và con trai trở mình, lại mất như thế sao?
Bà ta đã khoe khoang khắp hậu cung trong khoảng thời gian này!
Còn khiến cho con tiện nhân Đức phi đó tức giận đến mức không có mặt mũi đi ra ngoài, ai biết được giấc mộng hoàng trưởng tôn lại tan thành mây khói như vậy trong lúc này?
Triệu hoàng hậu làm sao có thể nuốt được cơn tức này chứ?
Mặc Vân Khinh vô cùng đau đầu trước cảnh tượng gà bay chó chạy này ở trước mắt.
“Mẫu hậu, đừng ồn nữa!”
Hắn ta vừa bảo vệ lấy Vân Ngọc Linh vừa đau đầu nói đủ lộn xôn rồi! Linh nhi sảy thai, cũng không phải nàng ta cố tình muốn như thế!”
“Vẫn nên nghe Phàn thái y nói như thế nào trước đi!”
Mặc Vân Khinh ánh mắt u tối, nhìn sang Phàn thái y đang đứng một bên.