Chương 109
“Chu tướng quân có nhiều chiến công, dày dặn kinh nghiệm, để ông ta làm chủ tướng, lại để các vị vương gia đi theo rèn luyện, vẫn có thể xem là một chuyện tốt” Mặc Quốc Thiên gật đầu, thể hiện sự đồng ý.
Ánh mắt của ông ta hiện lên vẻ sâu xa: “Vậy con nghĩ rằng, trãm nên cử vị vương gia nào đi đến vùng biên cương?” Ánh mắt của Đức phi vô cùng lo lắng nhìn Vân Khương Mịch.
Bà rất hi vọng, Mặc Phùng Dương sẽ đi luyện tập.
Nhưng là một người mẫu thân, trong lòng lại không muốn Mặc Phùng Dương phải ra chiến trường. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, rất nhiều nguy hiểm.
“Nhi tức cho rằng, Doanh Vương là người thích hợp nhất” Ánh mắt của Đức phi thay đối, không dám tin nhìn về phía Vân Khương Mịch… Nha đầu thối này, không tiến cử phu quân mình cũng thôi đi, còn tiến cử Mặc Vân Khinh!
Chẳng có ai là không biết, từ trước đến nay Mặc Vân Kinh và Mặc Phùng Dương đối đầu vô cùng gay gắt!
Câu trả lời này, cũng nằm ngoài dự đoán của Mặc Quốc Thiên.
“Hả?” Ông ta ngạc nhiên nhìn nàng: “Lí do là gì?”
“Tính cách của Sở Vương hiền lành, không phù hợp để luyện võ. Chu tướng quân là nhạc phụ của Hàn Vương, nếu cùng nhau đi đến biên cương, khó tránh khỏi Hàn vương phi sẽ rất lo lắng.
Sắc mặt của Vân Khương Mịch không thay đổi, những trong lòng lại đang cân nhắc rất cẩn thận.
Chu Uy là nhạc phụ của Mặc Hàn Vũ.
Nếu như để hai người họ cùng ra chiến trường, thì sợ rằng Mặc Quốc Thiên sẽ không yên tâm.
Vô cùng lo lắng cho Mặc Hàn Vũ, càng bởi vì… vì lo lắng hắn ta sẽ lập ra âm mưu để chiếm đoạt hoàng vị của ông ta!
Vân Khương Mịch đã nhìn thấy rõ suy nghĩ của Mặc Quốc Thiên.
“Sức khỏe của Chu vương yếu ớt, vương gia nhà con còn phải quản lý Thần Cơ Doanh. Vì thế, nói về tình và lý, thì chỉ có Doanh Vương là thích hợp nhất! Suy cho cùng, hắn ta cũng có sự dũng cảm và thiện chiến” Câu nói cuối cùng, ăn nói vô cùng khéo léo.
Mặc Vân Khinh, làm có thể không dũng cảm thiện chiến được?
Số lần ra tay với Mặc Phùng Dương, tuyên chiến với phủ Minh Vương, đây không phải là khiêu khích sao?
Nhìn thấy khuôn mặt có hơi mỉa mai của nàng, trong lòng của Mặc Quốc Thiên đã vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên ông ta bật cười lên: “Đúng vậy! Quả nhiên lão nhi, nhưng tài trí, thông minh lanh lợi không thua kém nam nhi!”
“Còn tốt hơn cả cha của con!” Người mà ông ta nhắc đến, chính là là Ứng Quốc công Vân Bách Tùng.
“Phụ hoàng đã khen quá lời, nhi tức không dám nhận.” Vân Khương Mịch khéo léo trả lời.
Trong lòng của Đức phi, cũng dần dần nhẹ nhàng hơn.
Nhưng thật ra là đã xem thường nha đầu thối này rồi.
Bà vốn tưởng rằng, những lời nói vừa rồi, Hoàng thượng sẽ tức giận… Nhưng lại thấy thấy Mặc Quốc Thiên nở nụ cười, liền biết rằng từ nay về sau ông ta sẽ vô cùng xem trọng Vân Khương Mịch.
Như vậy, đây cũng có thể coi là một chuyện tốt với Phùng Dương!
“Con có kế hoạch như vậy rất tốt, nhưng trãm hy vọng, sự thông minh này của con sẽ dùng vào mục đích chính đáng.” Mặc Quốc Thiên nhìn nàng với ánh mắt vô cùng sâu sắc, †ình cảm sâu đậm nói.
*ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
Nàng còn nghe thấy lời nói của ông ta vừa nói ra, vội vàng quỳ xuống: “Nhi tức chỉ là một phụ nhân ở trong nhà, một lòng chỉ muốn giúp phu dạy tử, hiếu thuận với công công bà bà”
“Tốt lắm, đứng lên nói đi!” Trên khuôn mặt Mặc Quốc Thiên vô cùng vui vẻ nói: “Con vừa nói, trãm làm việc vất vả nên cơ thể bị ốm nhẹ sao?”
“Dạ vâng, thưa phụ hoàng.”
“Vậy sau này con hãy đến chữa bệnh cho trẫm” Sắc mặt của Mặc Quốc Thiên nhợt nhạt: “Giống như lời con nói, trẫm có nhiều nhỉ tử như vậy, có một số việc cũng nên buông tay!” Đức phi kinh ngạc nhìn ông ta, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía Vân Khương Mịch.