Chương 375
Vân Ngọc Linh, dám ra tay với nhi tử của nàng thì đừng trách nàng không khách khí!
Chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Vân Khương Mịch vừa mới ngủ thiếp đi, cửa phòng đã bị gõ.
Nàng cứ nghĩ là Như Ngọc đã trở lại, trong lòng nghĩ sao lại nhanh như vậy. Nào ngờ vừa mở cửa ra, chỉ thấy người đứng ngoài cửa lại là Mặc Phùng Dương… “Sao ngươi lại tới đây?
Nàng nhíu mày: “Đi nhầm cửa rồi sao?”
“Tống Tử Ngư đã trở về”
Mặc Phùng Dương vừa dứt lời, cửa phòng đóng “âm” lại một tiếng.
Nếu không phải hắn kịp thời lui về phía sau một bước thì có thể cửa phòng đã đập vào sống mũi hắn.
Hắn sờ sờ mũi của mình, không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.
Hôm nay hắn không trêu chọc nàng mà?
Sao không nói lời nào đã lập tức đóng cửa, nhốt hắn ở bên ngoài cửa chứ?
Mặc Phùng Dương đang muốn gõ cửa thì Vân Khương Mịch đã ăn mặc chỉnh tê, mở cửa đi ra ngoài: “Trở về thật đúng lúc! Nếu không ngày mai ta lại phải lên núi Vân Vụ một chuy: ñ Không ai có thể địch nổi tốc độ thay xiêm y của nàng!
Mặc dù là mùa hè, nhưng vào ban đêm vẫn có chút lạnh.
Cho nên Vân Khương Mịch khoác một chiếc áo choàng bên ngoài.
Xuyên qua hành lang, đèn lồng trên đỉnh đầu chiếu rực rỡ…
Đáy mắt Mặc Phùng Dương phát hiện, áo choàng này của nàng giống như đang mặc ngược… “Khụ, Vân Khương Mịch, nàng đứng yên đó.”
“Làm gì?”
Nàng sốt ruột quay đầu lại, tỏ vẻ bực dọc!
So với bốn năm trước nàng cố ý lấy lòng hắn, bốn năm sau lại nhãn nhục chịu đựng hắn, khoảng thời gian này thái độ của Vân Khương Mịch đối với hắn dường như cũng hơi ác liệt rồi đấy!
Hắn suy nghĩ cẩn thận một chút thì hình như là lần trước cãi nhau với nàng, Vân Khương Mịch đã dẫn theo Phong Bảo rời khỏi nhà, hắn năm lần bảy lượt tự mình đến Cố gia đón bọn họ thì thái iữa hai người bọn họ mới thay đổi một chút.
Bây giờ là hắn vâng vâng dạ dạ trước mặt nàng.
Nàng thì hở một tí là nhăn mặt với hắn, còn dùng lời nói tàn nhẫn nói với hắn!
Có phải gần đây hắn đã quá nuông chiều nàng hay không?
Hắn đến Cố gia đón nàng có mấy lần mà nàng đã dám cậy quyền sao?
“Áo choàng của nàng mặc ngược rồi.”
Mặc Phùng Dương đưa tay chỉ Lần này đúng là không được rồi, hắn giống như dùng tay đâm thủng trời vậy, Vân Khương Mịch lại giống như một chú mèo xù lông đuôi, lập tức trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cố ý đúng không?”
“Lúc mới ra khỏi cửa ngươi không nói, bây giờ đi đến đây rồi ngươi mới nói cho ta biết?”
“Ngươi cố ý muốn làm ta bị xấu mặt đúng không?!”
“Mặc Phùng Dương, ngươi còn có lương tâm không thế?
Ngươi có còn là con người không?”
Mặc Phùng Dương: “… Sao bổn vương lại không phải là con người chứ?”
Vừa nãy nàng hấp tấp ra ngoài cửa, quả thật hắn không nhìn rõ ràng.
Lúc này hai người họ đi một trước một sau, hắn mới nhìn thấy rõ càng. Có lòng tốt nhắc nhở nàng đã mặc ngược xiêm y, sao cuối cùng người bị mắng lại là hắn chứ?!
“Nàng có thể nói đạo lý không?”
Mặc Phùng Dương nhíu mày.
“Ngươi đã bao giờ nói đạo lý với ta chưa? Ngươi đã cho ta cơ hội để nói đạo lý trong bốn năm qua chưa? Bây giờ ai thèm nói đạo lý với ngươi chứ?”
Tính tình cọp mẹ của Vân Khương Mịch lại phát tác.
Mặc Phùng Dương cũng bắt đầu đuối lý.
Được, không thể thắng được nàng mà.