Chương 287
“Mặc dù Vương phi gây gổ với chủ nhân, nhưng trái tim lại thật sự lo nghĩ vì chủ nhân!”
Quan hệ của Như Lan và Phong Bảo cực tốt, đã đến mức “Xưng huynh gọi đệ”.
Có lời dặn dò của Phong Bảo…
Hắn ta sẽ dồn hết sức lực mà làm mối cho chủ nhân nhà mình và Vương phi hòa hợp với nhau: “Chủ nhân xem, Vương phi nghe nói chủ nhân gặp nạn thì không nói hai lời, đã đánh tới Thân Cơ Doanh, bày mưu tính kế thay chủ nhân!”
“Lần này, dù Lưu Đại Văn có tố cáo với Hoàng thượng, thì Vương phi nhất định cũng sẽ bảo vệ chủ nhân!”
“Ai mà không biết hoàng thượng thương Vương phi nhà chúng ta nhất chứ?”
Những lời này khiến cho Mặc Phùng Dương rất hưởng thụ.
Ý cười trở lại trong mắt hắn, hắn hài lòng nhìn Như Minh: “Hôm nay tiểu tử ngươi học ai mà ăn nói dễ nghe thế”
Làm hắn thấy rất vui vẻ.
“Không phải thuộc hạ miệng lưỡi trơn tru, là thuộc hạ nói thật. Người ta nói phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hợp, không thù oán qua đêm. Chủ nhân và Vương phi giận nhau nhiều ngày như thế rồi, ngài cũng nên đi đón Vương phi về phủ thôi!”
Như Lan cười nói: “Huống chỉ, chắc chẳn tiếu công tử cũng muốn trở về rồi!”
Mặc Phùng Dương không khỏi nghĩ tới giọng nói và dáng vẻ của Vân Khương Mịch.
Còn có Phong Bảo…
Đúng là trong lòng hắn thấy hơi… nhớ bọn họ.
“Được, chờ bổn vương giải quyết xong chuyện lần này, bổn vương sẽ đích thân tới nhà họ Cố, tự đón mẫu tử bọn họ về phủ”
Mặc Phùng Dương nói.
Lúc này, Như Minh mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ta đang nghĩ phải nhanh chóng nói với tiểu công tử về tin tức tốt này, để tiểu công tử gia thêm chút sức, thuyết phục Vương phi đồng ý trở về Vương phủ.
Sáng sớm hôm sau, Mặc Phùng Dương tiến cung lên triều.
Lưu Đại Văn thấy hắn thì như là chuột thấy mèo, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng.
Đúng như dự đoán.
Khi lâm triều, Mặc Quốc Thiên hỏi Mặc Phùng Dương rằng chuyện liên quan tới Thần Cơ Doanh, có thể giải quyết bằng cách nào.
Mặc Phùng Dương còn chưa kịp trả lời, thì hắn đã thấy Lưu Đại Văn đi ra, rồi quỳ gối xuống, khóc lóc kể lể tố cáo “chuyện xấu” tối hôm qua của mình.
“Hoàng thượng anh minh!”
Lưu Đại Văn kêu khóc nói: “Dưới chân thiên tử, trước mắt Hoàng thượng.”
“Vi thần là Khâm Thiên Giám do đích thân hoàng thượng phong, dù Minh Vương nghỉ ngờ bản lĩnh của vi thần thế nào đi chăng nữa thì, ngài ấy cũng nên làm việc ngay trước mặt Hoàng thượng. Nhưng đêm hôm qua, Minh Vương lại trực tiếp phái người bắt vi thần”
“Sau đó còn ném vi thần xuống hào, Uy hiếp bức ép vi thần đổi lời khai, nói Thần Cơ Doanh không phải là nguyên nhân dẫn đến việc hoa màu bách tính gặp hoại”
“Hoàng thượng không biết đâu, chuyện xấu Minh Vương làm không khác gì thổ phỉ cường đạo! Tối hôm qua suýt nữa thì cái mạng nhỏ của vi thần cũng không còn nữa rồi!”
Lưu Đại Văn quỳ rạp xuống đất: “Xin hoàng thượng hãy làm chủ cho vi thần!”
Lưu Đại Văn vừa nói vậy, thì ai nấy đều khiếp sợ.
Chúng triều thần kinh ngạc nhìn về phía Mặc Phùng Dương xì xào bàn tán.