Chương 327
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy có người đập vào cửa điện: “Hoàng thượng, Minh vương phi xin cầu kiến”
Vân Khương Mịch đến? Nha đầu thối đến đây vào lúc này, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Mặc Quốc Thiên bực bội phất tay: “Trãm không có thời gian gặp nha đầu ấy!
Bảo nha đầu ấy ngày mai hãy đến!”
“Vâng, thưa Hoàng thượng.”
Nhưng không lâu sau ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng đùng đùng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó cửa điện đã bị người ta đẩy ra, một tiểu công công mang bộ mặt ấm ức vừa lăn vừa bò vào: “Hoàng thượng, nô tài nói rồi nhưng Minh vương phi không tin!”
“Vương phi nói, Vương phi nói Hoàng thượng là quân tử, sẽ không nói một đẳng làm một nẻo!”
“Nói một đẳng làm một nẻo? Trẫm nói một đằng làm một nẻo khi nào?”
Mặc Quốc Thiên gạt qua chuyện của Tống Tử Ngư, quay đầu lại nhìn tiểu công công, vô cùng mờ mịt. Nha đầu kia sao lại vô duyên vô cớ gây sự.
“Minh vương phi nói, người rõ ràng đã nói Vương phi được tự do ra vào ngự thư phòng, bây giờ lại nói lời không giữ lời!”
Tiểu công công lo sợ trả lời. Vị tiểu công công này họ Lương, là tiểu đồ đệ của Tô Bính Thiện. Nhìn thấy hắn ta đang đi vào chỗ chết, khuôn mặt già nua của Tô Bính Thiện lập tức trắng bệch ra, vội vàng tìm cách hoà giải: “Hoàng thượng, hay là để nô tài đi ra xem thế nào”
“Ngươi đi thì có tác dụng gì? Ngươi có thể ngăn cản được nha đầu ấy sao? Trẫm cũng không có biện pháp quản nha đầu ấy”
Mặc Quốc Thiên đau đầu xua tay: “Bỏ đi, để cho nha đầu ấy vào”
Lúc này Lương tiểu công công mới nhanh chóng ra ngoài, mời Vân Khương Mịch đi vào. Nàng vừa mới bước vào cửa, còn chưa đợi Mặc Quốc Thiên nổi giận đã cười hi hi hành lễ thỉnh an: “Phụ hoàng vạn tuết”
“Vạn tuế? Trãm lại bị con chọc tức, trăm tuổi cũng còn thấy khó khăn!”
Mặc Quốc Thiên thổi râu trừng mắt nhìn nàng.
“Sao lại như vậy được chứ?”
Vân Khương Mịch bày ra vẻ mặt vô tội, thuận miệng nịnh nọt: “Phụ hoàng, người đang tự xem nhẹ mình sao! Người chí ít cũng phải sống lâu trăm tuổi, nhi tức nào có dám chọc tức người chứ?”
Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng: “Tìm Trãm làm cái gì?”
“Cũng không có gì, nhàn rỗi không có việc gì làm thì tìm Phụ hoàng nói chuyện phiếm”
Vân Khương Mịch tự nhiên ngồi xuống bên cạnh. Không giống với những người khác, khi vào ngự thư phòng chỉ có thể cung kính đứng thẳng theo phép tắc, bó chân bó tay, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nàng thì lại giống như là đi vào nhà của mình, còn tự rót cho mình một ly trà.
“Nói chuyện phiếm?”
Mặc Quốc Thiên suýt nữa thì bị nàng chọc tức: “Mỗi ngày Trãm có hàng ngàn việc, lấy đâu ra thời gian nói chuyện phiếm cùng con?”
Hoá ra trong suy nghĩ của nàng, Hoàng đế như ông ta chính là dùng để nói chuyện phiếm.
“Phụ hoàng không thời gian thì thôi vậy! Nhi tức cũng không dám ép buộc người nói chuyện phiết…”
Vân Khương Mịch bày vẻ mặt tủi thân.
“Con còn tỏ ra tủi thân sao?”
Mặc Quốc Thiên cũng bị làm cho trở nên hồ đồ. Mặc Phùng Dương đứng một bên, lúc này mới thực sự mở mang †ầm mắt, thường ngày thê tử của mình chung sống với Phụ hoàng như thế nào…Trước mặt Phụ hoàng, nàng không hề giống như nhi tức của hoàng thất mà lại giống như là nhi tức trong một gia đình bình thường. Không, càng giống như là thân nhi nữ của Mặc Quốc Thiên hơn.
Làm nũng, khóc lóc om sòm trước mặt của ông ta, e là nàng cũng chưa bao giờ làm như vậy với Vân Bách Tùng.
Khó trách Phụ hoàng luôn cảnh cáo hắn, không được phép ức hiếp nàng. Hoá ra là thật lòng thương xót nàng. Nhất thời trong lòng hắn ta cảm xúc lẫn lộn, không biết nên tự cảm thấy đau lòng cho thân nhi tử như mình hay là cảm thấy may mắn vì có được một thê tử như thế.
“Phụ hoàng, hôm nay người ăn phải thuốc nổ hay sao vậy?
Đụng một cái là cháy”