Chương 70
Tiện nhân Đức phi này, bị Hoàng Thượng chuyên sủng nhiều năm, dám trèo đầu cưỡi cổ bà ta nhiều năm!
Đêm nay, bà ta sẽ cho bà sáng mắt ra!
Hôm nay là sinh nhật của Đức Phi, cũng là người mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, Hoàng Thượng đối đãi với bà khác biệt cũng là lẽ đương nhiên.
Triệu Hoàng hậu đè nén cơn tức trong lòng, mỉm cười: “Thời gian cũng tương đối rồi, chúng ta nên đi sang đi! Không thể để cho Hoàng Thượng chờ chúng ta”
“Vâng, mẫu hậu” Bốn người đi theo phía sau bà ta, sau lưng lại là cung nhân.
Một đoàn người, đông đảo đi vào điện Thái Hòa.
Đêm hôm qua, khó khăn lắm tuyết mới ngừng rơi, trong cung bị một tầng tuyết dày bao phủ.
Trời chiều còn chưa hoàn toàn sập xuống, chân trời trải đầy vụn mây rực rỡ, tựa như có người cắt vụn giấy cam hồng, rải rác ở phía chân trời.
dậy thỉnh an, Triệu Hoàng hậu tươi cười, ra hiệu mọi người không cần đa lễ.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Mặc Quốc Thiên đã dẫn nhóm người Đức Phi đến.
Triệu Hoàng hậu lại nhanh chóng đứng lên thỉnh an.
Đức Phi hôm nay là thọ tinh, cùng Triệu hoàng hậu hai người một trái một phải ngồi bên cạnh Mặc Quốc Thiên.
Đám người chỉ thấy Triệu Hoàng hậu dẫn đầu tiến vào, thế nhưng Đức Phí lại đi vào cùng Hoàng Thượng…
Lập tức, thần sắc mỗi người đều khác nhau.
Đã nhiều năm như thế rồi, không biết Hoàng hậu làm thế nào để nhẫn nhịn được.
Mặc Quốc Thiên nói lời mở đầu, các vũ cơ vào điện, nhẹ nhàng nhảy múa.
Đây là lần đầu tiên trong bốn năm nay, Vân Khương Mịch được tham gia yến tiệc cung đình.
Nàng bị cấm túc bốn năm, mọi người trong kinh thành dường như đều đã quên rằng còn có một sự tồn tại là nàng.
Vừa thấy nàng vòng tay đi sau lưng Đức Phi, sóng vai tiến vào cùng Mặc Phùng Dương, ánh mắt mọi người có hơi lóe lên một chút.
Lập tức đoán ra được, nàng chính là Minh Vương Phi, gần hai tháng qua mới dưỡng tốt thân thân thể để xuất hiện trước mắt mọi người.
Tiếng sáo trúc che lấp tiếng nói của mọi người.
Bá quan ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ.
Các nữ quyến tốp năm tốp ba, luận bàn rôm rả.
“Bốn năm không gặp, Minh Vương Phi đúng là càng rực rỡ lóa mắt! Mọi người nhìn da thịt của nàng, trắng nõn hơn tuyết, thổi qua đã nứt, ngay cả Doanh Vương Phi cũng không sánh bằng!”
“Đúng thế! Nhớ năm đó, Doanh Vương Phi nổi danh là mỹ nhân trong kinh thành!”
“Lúc đầu ta còn tiếc nuối chuyện của Minh Vương và Doanh Vương Phi, nhưng bây giờ xem ra… tái ông mất ngựa cũng chưa chắc không phải là phúc!” Các nữ quyến cách Tân Nghiên Tuyết không xa.
Nàng ta vốn dĩ đang dựng tai lên nghe lén, nghe được các nữ quyến xì xào bàn tán, nhất thời sượng mắt.
Muốn bàn luận Vân Khương Mịch cũng không ai cấm các nàng!
Nhưng tại sao lại muốn kéo theo nàng ta xuống nước?!