Chương 154
Cuối cùng nhỉ tử đã lớn, con lớn không nghe lời nương nữa.
Trong lòng nàng sinh ra chút chua xót nhè nhẹ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Viên Thịt Tròn: “Cục cưng, sao con lại đồng ý nhanh vậy? Con không muốn được ở bên cạnh nương sao?” Thì ra, không phải con không rời được nàng.
Mà là nàng không rời được conl Đột nhiên Vân Khương Mịch thấy rất muốn khóc.
Mấy năm gần đây, nàng đã có thói quen có Viên Thịt Tròn bên cạnh!
Đây là cục thịt rơi từ trên người nàng xuống. Khi nàng vừa xuyên đến nơi xa lạ này, sống trong cái thế giới đây rẫy cạm bẫy dành cho nàng, thì cậu bé chính là mối liên kết chặt chế duy nhất của nàng.
Cậu bé chính là mạng của nàng!
Đột nhiên nghĩ đến mười mấy năm sau, Viên Thịt Tròn cũng sẽ cưới vợ sinh con, sẽ có gia đình nhỏ hạnh phúc của mình.
Đến lúc đó người mẹ là nàng sẽ không ai cần nữa!
‘Vân Khương Mịch càng nghĩ càng bi thương, “Hu hu” rồi khóc nấc lên.
Thấy nương nói khóc là khóc, Viên Thịt Tròn sửng sốt một chút, sau đó vươn bàn tay bụ bãm lau nước mắt cho nàng: “Nương, sao người nói khóc là khóc vậy?”
“Nương đừng khóc” Cậu bé thở dài một hơi giống ông cụ non, đau lòng ôm mặt nàng kề sát lên ngực mình.
Cơ thể nhỏ bé dựa sát vào Vân Khương Mịch, ôm chặt lấy cổ nàng: “Không phải là con không cần nương!”
“Con biết mấy ngày nay nương sẽ rất bận! Vú Trương nói dì xinh đẹp tới vương phủ ngày hôm qua chính là cô mẫu của con… Nhưng con biết, quan hệ giữa nương và họ không được tốt” Vẻ mặt cậu bé đầy bất lực: “Nương muốn xử lý những việc này, con sẽ đến nhà ông cố ngoại ở”
“Ông cố ngoại và ông ngoại họ rất tốt! Bọn họ còn làm diều cho con, còn có cả ngựa gỗ nhỏ nữa!” Đôi mắt tròn vo của Viên Thịt Tròn sáng bừng lên: “Chờ nương hết bận sẽ đến đón con! Con sẽ rất nhớ nương!” Dứt lời, cậu bé còn hôn mạnh một cái lên mặt nàng: “Nương, con yêu nương nhất đó! Cái gì nương cũng biết cả, con cảm thấy kiêu ngạo vì nương!” Lời này, khiến cho Vân Khương Mịch thấy rất bất ngờ.
Nàng vốn cho rằng con trai còn nhỏ, không hiểu gì cả.
Nhưng lại không hề biết rằng, không phải cậu bé không hiểu, tuy cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng chuyện gì cũng biết cả!
Cho dù, là chuyện nàng chưa từng nói với cậu bé!
“Vú Trương” trong lời của Viên Thịt Tròn thì chính là bà vú Trương trong viện Ánh Nguyệt.
Ngày thường, đám hạ nhân cũng không dám khua môi múa mép trước mặt Viên Thịt Tròn.
Hôm qua là do Viên Thịt Tròn cảm thấy tò mò, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ bà vú Trương, cuối cùng dùng mấy đồng tiền mua chuộc, mới làm cho bà vú Trương chịu khai ra.
Vân Khương Mịch bị Viên Thịt Tròn dỗ dành như vậy, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Nhưng mà, nàng lại càng khóc đau lòng hơn.
“Hu hu hu cục cưng, con tri kỷ hiểu chuyện như vậy, nương rất vui mừng, hu hu hu”
“Nương đừng khóc.” Viên Thịt Tròn thở dài một hơi: “Tuy rằng nương không nói cho bất kỳ ai biết phụ thân con là ai! Nhưng thật ra con biết phụ thân con là ai, một ngày nương còn chưa nói ra, ngày đó con cũng sẽ không nói ra.”
“Cho họ tức chết! Cho họ buồn chết luôn! Xem bọn họ còn dám bắt nạt nương nữa không!” Vân Khương Mịch: “……” Thằng nhãi ranh này, thành thục ổn trọng không giống như một đứa trẻ ba tuổi!
“Nương đừng sợ, chờ Viên Thịt Tròn lớn lên, con sẽ bảo vệ người!” Viên Thịt Tròn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, bàn tay mũm mĩm nhẹ nhàng võ về bả vai nàng, vẻ mặt kiên định.
Vân Khương Mịch khóc càng đau lòng hơn: “Hu hu hu..” Nàng đã tích trữ may mắn từ đời nào, mới có thể có đứa con trai giống Viên Thịt Tròn chứ, hu hu hu, đúng là thiên thần nhỏ rơi xuống trần gian mà, hu hu hu…
Vân Khương Mịch tự mình đưa Viên Thịt Tròn đến nhà họ Cố.