Chương 358
Lúc này Mặc Lệ Nga mới lau nước mắt ngồi dậy, đưa hộp đường cho Vân Khương Mịch: “Tẩu tẩu, ăn đường này”
Vân Khương Mịch cầm lên một tiếng: “Ôi! Cái hộp này không nhỏ đau! Muội ăn bao nhiêu rồi?”
“Chỉ ăn hơn hai mươi viên mà thôi…”
Mặc Lệ Nga đáp.
“Chỉ? Ăn hơn hai mươi viên mà thôi?”
Vân Khương Mịch bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao vậy? Cảm thấy buồn lòng cho nên mới ăn đường sao?”
Mặc Lệ Nga gật đầu, cúi thấp đầu rồi lại bật khóc: “Thất †ẩu tẩu, vừa nãy Tôn đáp ứng phái người đưa tới mấy thứ, nói là tới thăm bổn công chúa”
“Đang yên đang lành, bổn công chúa không bệnh không sao, đến thăm ta làm gì?”
Nàng chỉ một ngón tay về phía mấy cái hộp lẻ loi lăn lóc trong góc phòng.
Nghĩ chắc là vừa rồi Mặc Lệ Nga nóng giận cho nên đã đập phá toàn bộ!
“Bổn công chúa thiếu chút đồ rách nát đó của nàng ta hay sao? Cung nữ còn nói cái gì mà hôm nay bối phận của Tôn đáp ứng đã cao hơn ta, ngày sau có thể làm tỷ muội với bổn công chúa, niên kỷ của chúng ta xấp xỉ nhau vân vân”
Mặc Lệ Nga tức giận siết chặt hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Đây là mấy lời vô liêm sỉ gì chứ?”
“Rõ ràng là đang ám chỉ chuyện bổn công chúa gả cho Tôn Trọng Mạnh!”
“Ta thà treo cổ chứ sẽ không gả cho Tôn Trọng Mạnh!”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Khương Mịch dần dần lạnh xuống, trong mắt loé lên hàn quang.
Nàng cẩn thận hỏi: “Tôn đáp ứng phái người đến tặng mấy thứ này lúc nào?”
“Mới vừa nãy, vẫn chưa đến một nén nhang!”
Mặc Lệ Nga giơ tay lau nước mắt.
Chưa tới một nén nhang, vậy là sau khi Tôn đáp ứng ra khỏi Ngự thư phòng, cố ý phân phó cung nữ đến cung Vị Ương một chuyến, nói những lời nói vô liêm sỉ và tặng những thứ đồ này.
Xem ra Tôn đáp ứng vẫn chưa bị giáo huấn đủ?
Mà Tô Bính Thiện lại đang ở đâu?
Vân Khương Mịch đè sự nghỉ hoặc xuống đáy mắt, chậm rãi cười lạnh: “Mạt Liên: Mạt Liên vội vã tiến lên: “Vương phi có chuyện gì sao?”
“Mới vừa rồi Tôn đáp ứng phái cung nữ nào tới?”
“Là Thuý chi”
“Ngươi đi gọi nàng ta tới đây, nói bổn vương phi có chuyện muốn hỏi! Nếu như Tôn đáp ứng không cho, ngươi bảo Tôn đáp ứng cùng qua đây, vừa hay bổn vương phi hỏi luôn một lân!”
Vân Khương Mịch lạnh giọng phân phó: “Còn nếu nàng ta dám lấy phụ hoàng ra đè ép ngươi thì ngươi về đây”
“Bổn vương phi tự mình đi qua một chuyến!”
Nếu như nàng tự mình đi gặp Tôn đáp ứng, nhất định phải quậy tung trân nhà nàng ta!
“Ngươi nói cho Tôn đáp ứng, tốt nhất là đừng để bổn vương phi đích thân qua đó. Bằng không, bổn vương phi sẽ khiến nàng ta không dễ chịu!”
Thấy gương mặt khỏ nhắn lạnh như băng của nàng, ngay cả Mạt Liên cũng rùng mình một cái, vội vã đáp lời rồi ra ngoài.
Làm sao nàng không biết Minh Vương phi như vậy là muốn cho công chúa nhà mình chỗ dựa được chứ?
Trước đây Minh Vương phi như chuột chạy qua đường, người người giãm đạp, ở trong cung cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Nhưng hiện tại trong lúc bất tri bất giác Minh Vương phi cũng đã xoay người.
Đừng nói là một Tôn đáp ứng nho nhỏ, ngay cả Triệu hoàng hậu cũng có mấy phần kiêng ky nàng.
Hết thảy những điều này là bởi vì sau lưng nàng có Hoàng thượng làm chỗ dựa!
Trong lòng Mạt Liên nhảy nhót, nàng ta bước nhanh hơn, nghĩ thầm công chúa có núi dựa rồi.
Vân Khương Mịch thu hồi tầm mắt, lúc này mới an ủi Mặc Lệ Nga: “Muội yên tâm, vừa nãy ta đi ra ngoài từ Ngự thư phòng, đã gặp phụ hoàng rồi.”