Chương 210
Tân Nghiên Tuyết sẩy thai, chắc chắn Triệu Hoàng hậu sẽ không tha thứ cho nàng.
Nếu bà ta có lòng đối phó nàng, nhất định sẽ tra ra thân thế của Phong Bảo!
Đến lúc đó, Phong Bảo sẽ gặp nguy hiểm… Với sức của một mình nàng thì sẽ không bảo vệ được Phong Bảo, như vậy phải cần đến sự che chở của Mặc Phùng Dương.
Nhưng nếu làm thế sẽ thỏa mãn “tâm nguyện” của Mặc Phùng Dương. Nàng cảm thấy không cam lòng.
“Ngươi đối xử với ta tệ như vậy, ngay cả Phong Bảo mấy năm gần đây cũng nhận hết ủy khuất. Hiện giờ để Phong Bảo nhận ngươi làm cha, này không phải chẳng khác gì nhận giặc làm cha sao?” Nàng hừ nhẹ một tiếng.
Nhận giặc làm cha?
Miệng lưỡi sắc bén của nữ nhân này còn có gì hỗn trướng hơn mà nàng không thể nói không?
Mặc Phùng Dương vô cùng tức giận: “Còn có thể yên ổn nói chuyện nữa không!”
“Có thể chứ, có thể” Vân Khương Mịch nở nụ cười: “Chẳng qua chuyện này ta cũng không làm chủ được”
“Ngươi cũng biết, tuy Phong Bảo còn nhỏ nhưng đã là một hài tử cực có chủ kiến. Ngươi muốn làm cha của thằng bé, không bằng chờ sau khi thăng bé đi học về thì tự mình hỏi?” Nghe ý tứ này, thái độ của Vân Khương Mịch đã buông lỏng.
Chỉ cần nàng nhả ra là tốt rồi!
Hắn cũng không tin, hắn không trị được nhi tử của mình!
Vì thế, Mặc Phùng Dương gật đầu: “Cũng được”
“Như vậy thì chuyện hôm nay, hai chúng ta huề nhau” Hắn xoay người ra ngoài.
Vân Khương Mịch cẩn thận suy nghĩ một chút: “Không đúng! Huề chỗ nào? Phong Bảo vốn dĩ chính là con của hắn, hơn nữa lúc trước còn đánh cược xem Tân Nghiên Tuyết có thể trộm được lệnh bài hay không”
“Nếu vậy tính sao thì ta cũng lỗ mà?” Nàng hậu tri hậu giác đứng dậy đuổi theo, nhưng sớm đã không thấy bóng dáng của Mặc Phùng Dương.
Mà lão phụ thân kia bây giờ đang kích động, điên cuồng chuẩn bị điểm tâm và đồ chơi mà Phong Bảo thích.
Chắn chắn hắn sẽ làm Phong Bảo vui vẻ, cam tâm tình nguyện nhận hắn làm chal Sau khi Tân Nghiên Tuyết sẩy thai, trưa hôm đó nàng ta đã bị đưa về phủ Doanh Vương.
Triệu Hoàng hậu không yên lòng, tự mình đến phủ Doanh Vương một chuyến. Sau khi an bài hết thảy mọi chuyện cho nàng ta thì mới hồi cung.
Khi bà ta biết được Mặc Quốc Thiên đã hạ lệnh, lập tức bảo Mặc Vân Khinh hồi kinh… Triệu Hoàng hậu liền biết sợ rằng chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nề hà, Tân Nghiên Tuyết vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Cho nên không thể kịp thời nói hết mọi chân tướng của việc nàng ta trộm lệnh bài cho Mặc Vân Khinh.
Mặc Quốc Thiên gửi thư cách tận tám trăm dặm.
Nhưng Mặc Vân Khinh nhận được thư rất nhanh.
Trong thư, Mặc Quốc Thiên quở trách hắn ta một trận.
Cho dù phụ tử hai người cách nhau khá xa, nhưng hắn ta gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng Mặc Quốc Thiên tức muốn hộc máu, dậm chân răn dạy, Mặc Vân Khinh khẽ rùng mình.
Giấy viết thư trong tay đã bị hắn dùng sức vò thành một cuộn.
Thôi Tĩnh-thị vệ thiếp thân của Mặc Vân Khinh thấy sắc mặt hắn ta khó coi thì vội vàng hỏi: “Vương gia, người làm sao vậy?”
“Kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Hay cho Mặc Phùng Dương!” Mặc Vân Khinh không nói thẳng ra, chỉ nghiến răng nghiến lợi mắng: “Bổn vương ở biên cương xa xôi, vậy mà hắn ta lại đâm một đao sau lưng bổn vương!” Mặc Vân Khinh dùng sức ném viên giấy trong tay xuống đất.