Chương 262
Cửa phòng đóng lại cái rầm như muốn lung lay sụp đổ, bụi bặm trên xà nhà cũng rơi xuống.
Lúc này Mặc Phùng Dương đứng ngoài cửa với vẻ mặt cứng ngắc.
Đây là lần đầu hắn bị người khác cự tuyệt cho ở ngoài cửa, lần đầu hắn bị mắng mỏ và cũng là lần đầu hắn bị người ta xua đuổi.
Nhưng trong lòng hắn lại không phẫn nộ mà chỉ có hối hận.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, làm sao Mặc Phùng Dương cũng không thể mở miệng ra được. Trâm mặc một lúc lâu hắn mới quay người đi, không quay đầu và rời khỏi viện Ánh Nguyệt.
Trong phòng vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Vân Khương Mịch sẽ không khóc sao, chỉ là nàng… đang âm thầm rơi lệ thôi.
Sau đó bắt đầu thu dọn hành lý, nàng dự định sẽ rời khỏi cái lò lửa phủ Minh Vương này, cũng như thoát khỏi tên cẩu nam nhân Mặc Phùng Dương kia.
Nàng không chỉ muốn lấy tiền của hắn mà còn muốn ôm con trai hắn đi luôn!
Để hắn một mình cô độc đến già đi!
Nàng hẳn học nuốt cục tức xuống.
Mặc Phùng Dương vừa đi, lúc này Phong Bảo và Như Ngọc từ vườn trúc gần đó bước ra: “Đây là sao vậy? Nương và ngài ấy vừa hôn nhau mà sao lại cãi nhau nữa rồi!”
Vừa nãy hai người cãi nhau đúng lúc Phong Bảo cũng nhìn thấy, cậu bé lập tức thấy sốt ruột trong lòng.
Mặc dù bất mãn với phụ vương Mặc Phùng Dương này, nhưng nhìn ngài ấy lúc nấy có vẻ là hối hận rồi…
Khoảng thời gian này, Phong Bảo cũng đã cẩn thận “khảo sát” vài người nam nhân chưa lập gia đình trong kinh thành.
Đếm tới đếm lui, Mặc Phùng Dương vẫn được coi là xuất chúng.
Tuy ngài ấy nói chuyện hơi chanh chua, tính tình hơi lãnh đạm, nhưng cuối cùng ngài ấy vẫn luôn đối tốt với nương.
Hơn nữa ngài ấy còn là phụ thân…
Mặt Phong Bảo đầy lo lắng, cặp mắt to tròn chuyển động nhanh như chớp, đột nhiên cậu bé ngẩng đầu nhìn Như Ngọc: “Như Ngọc tỷ tỷ, chúng ta giúp bọn họ hòa hợp là được rồi!”
Phong Bảo cho rằng cặp đôi cãi nhau thì không thể chỉ giải quyết bằng một cái hôn là xong được.
Nhưng trong mắt hạ nhân trong phủ thì hai người đã hòa hợp như lúc đầu từ lâu rồi.
Dù sao, bọn họ cũng đã chung chăn chung gối…
Nhưng ai ngờ hôm nay họ đột nhiên lại cãi nhau chứ?
Còn cãi đến long trời lở đất làm cả vương phủ như xém chút nữa là bị ném đi!
Nữ nhân này muốn cấm túc, đơn giản là vì nàng không muốn nhìn thấy hắn thôi. Nàng đã cấm túc bốn năm trời nhận biết bao khổ sở, hôm nay lại do hắn không đúng, vậy sao hắn có thể đồng ý cho nàng cấm túc được chứ?
Nên hôm sau khi trời vừa sáng hắn đã cố ý đứng chờ ở cửa ra vào, hắn chờ Vân Khương Mịch cùng mình tiến cung.
Ai ngờ đợi một lúc lâu mà nàng vẫn không ra.
Hắn cau mày rồi kêu người đi hỏi thăm mới biết Vân Khương Mịch đã một mình tiến cung trước hắn Trong lòng Mặc Phùng Dương đột nhiên thấy không thoải mái.
Vốn dĩ hẳn muốn vào cung gặp nàng để nói lời xin lỗi và xem như chuyện giữa hai người là không sao nữa.