Chương 314
Cũng may, hắn nhanh tay nhanh mắt đã nắm được cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Lúc trước bị nàng tát vào mặt thì cũng không nhắc đến, nhưng lúc này, dù sao cũng ở trước mặt người ngoài, nàng cũng dám động thủ với hắn… Mặc Phùng Dương hoàn toàn nổi giận, một tay kéo nàng vào trong lòng.
“Vân Khương Mịch! Bổn vương là phu quân của nàng!”
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Nàng muốn chết?”
“Phu quân thì sao? Thay vì có một phu quân suốt ngày nghỉ ngờ ta thì ta thà làm một quả phụ còn hơn!”
Vân Khương Mịch không hề sợ hãi.
Nàng với Mặc Phùng Dương đối đầu gay gắt với nhau cũng không phải một ngày hai ngày.
Ngược lại, khổ cho Tống Tử Ngư, hắn ta xấu hổ xoay người đi ra ngoài, ở ngoài cửa chờ hai người bọn họ cãi nhau xong rồi đi vào.
“Mới vừa rồi, ta với ngươi cũng đã nói rõ ràng, vậy mà bây giờ ngươi lại bắt đầu nghi ngờ ta! Bản thân ngươi hãy tự nghĩ lại xem, điều thứ hai là gì, rồi lặp lại cho ta, một chữ cũng không được thiếu!”
‘Vân Khương Mịch tức giận đến nổi toàn thân đều run rẩy.
Nhìn bộ dạng tức giận của nàng, Mặc Phùng Dương không khỏi nghĩ đến cái đêm mà bọn họ cãi nhau kia…
Nàng cũng tức giận đến nổi mặt mũi méo xệch đi.
Trong lòng dâng lên một tia hối hận, hắn đành phải quay mặt đi, trầm giọng nói: “Thứ hai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bổn vương cũng không được phép nghi ngờ nàng! Cho dù tất cả mọi thứ nàng làm không phải vì bổn vương thì cũng vì Phong Bảo! Vẫn là câu nói đó, nàng và bổn vương cùng trên một con thuyền, nàng sẽ không hại bổn vương”
“Lặp lại lần nữa!”
Vân Khương Mịch cực kỳ tức giận.
“Vân Khương Mịch, nàng đừng có mà quá đáng! Bổn vương nghe theo thì nàng cũng nên biết chừng mực!”
Mặc Phùng Dương cũng tức giận.
“Ta bảo ngươi lặp lại lần nữa!”
Vân Khương Mịch dẫm mạnh lên mu bàn chân của hắn và nói: “Chỉ khi nào nhắc lại hơn hai lần thì ngươi mới có thể ghi nhớ kỹ!”
Mặc Phùng Dương đau đớn, vội vàng buông ta’ _ ìng ra, lùi về phía sau một bước.
Hắn bị ép không biết phải làm sao, hắn đành phải lặp lại một lần nữa.
“Trong đoạn vừa rồi, câu thứ hai là gì?”
‘Vân Khương Mịch lạnh lùng nhìn hắn, nhìn nàng giống như một lão sư ngữ văn đang đặt câu hỏi trong lớp học. Ánh mắt kia khiến cho tâm trạng Mặc Phùng Dương trở nên căng thẳng, đột nhiên hắn có phần chột dạ, dời ánh mắt đi.
“Cho dù tất cả mọi thứ nàng làm không phải vì bổn vương, thì cũng vì Phong Bảo!”
Hắn đáp.
“Phải rồi, hãy nhớ kỹ cho ta! Nếu không phải vì Phong Bảo, †a tuyệt đối sẽ không giúp ngươi”
Vân Khương Mịch nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong lòng Mặc Phùng Dương càng cảm thấy áy náy.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết, Vân Khương Mịch yêu thương Phong Bảo đến nhường nào, Phong Bảo chính là cả tính mạng của của nàng!
Vì Phong Bảo, nàng tuyệt đối sẽ không làm gì hắn… Ngược lại, hắn nhiều lần khiến cho nàng tức giận, ngày hôm nay, vốn dĩ quan hệ của hai người có thể hàn gắn.
Nhưng bởi vì hắn không biết lựa lời mà nói và cũng bởi vì sự nghỉ ngờ của hắn đã khiến cho nàng tức giận một lần nữa.
Mặc Phùng Dương cúi đầu, giọng điệu dịu đi vài phần: “Mịch Nhị, thực xin lỗi, đều tại bổn vương không tốt.”
Hắn phá lệ giải thích: “Từ nhỏ, bổn vương đã như vậy rồi, không chịu tin tưởng bất cứ ai. Nàng cho bổn vương thêm một chút thời gian, sau này bổn vương nhất định sẽ sửa đổi!”
“Ồ, mặt trời mọc đẳng tây rồi sao? Vương gia lại biết nhận sai?”
Vân Khương Mịch cười khẩy.