Chương 419
Vẻ mặt Vân Khương Mịch khinh thường: “Hắn có thể cho †a kinh hỉ gì cơ chứ? Kinh hách thì đúng hơn?”
Tuy nàng nói như thế, nhưng vẫn hết sức hứng thú.
Lúc đầu, khi Như Ngọc nói mấy thứ này đều là Mặc Phùng Dương đưa tới, nàng còn tưởng rằng Mặc Phùng Dương muốn chuyển toàn bộ đồ vật của hắn sang viện Ánh Nguyệt.
Sau này còn muốn nương nhờ viện Ánh Nguyệt!
Vừa nghe là kinh hỉ, nàng cũng bất chấp việc phải rửa mặt, lập tức ngồi xếp bằng xuống bắt đầu mở rương.
Nhớ trước đây, khi còn chưa tới thế giới quỷ quái này.
Chuyện nàng thích nhất chính là mở bưu kiện.
Mở bưu kiện thật sự là một thú vui lớn của cuộc đời!
Vốn tưởng rằng đi vào thế giới này sẽ không còn bưu kiện để mở nữa… Không nghĩ tới Mặc Phùng Dương lại đưa tới nhiều rương hòm và hộp gấm như vậy. Những thứ này đủ để nàng mở hết một buổi sáng.
Vân Khương Mịch chà xát hai tay, bắt đầu khởi công.
Nàng mở chiếc rương đầu tiên, bên trong là một bộ áo váy được xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Nàng không nhận ra đây là loại vải gì, nhưng khi vuốt ve lại cảm thấy sự lành lạnh của tơ lụa.
Ngày mùa hè chói chang mà mặc vải này là thoải mái nhất.
Bên trong mấy chiếc hòm lớn hầu như đều là vải vóc mới và tốt nhất, còn có vài bộ trang phục đã được làm tốt. Thậm chí còn có hai bộ triều phục chính thức của Vương phi.
Thấy những bộ triều phục này, ánh mắt Vân Khương Mịch nao nao.
Nàng gả vào phủ Minh Vương đã được bốn năm, cũng chỉ có hôm nay mới có triều phục thuộc về nàng.
Mặc Phùng Dương hắn…
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Thấy nàng ngây ngẩn cả người, Như Ngọc vội nói: Vương phi, còn rất nhiều hộp gấm nữa này!”
Lúc này Vân Khương Mịch mới phục hồi tinh thần lại.
Nàng mở hộp gấm ra, bên trong hoặc là ngọc trâm, châu thoa, kim trâm, trâm hoa. Hoặc là vòng tay, nhãn ngọc, hộ giáp, hoặc là vòng cổ, khuyên tai, ngọc bội, thậm chí còn có vài bộ đồ trang sức.
Trừ những cái này ra, còn có son phấn hương liệu, từ từ đã…
“Mặc Phùng Dương tặng mấy thứ này là có ý gì?”
Nàng cau mày.
Không có vui mừng và kích động như trong tưởng tượng, trái lại giữa mày còn hơi cau.
Như Ngọc dò hỏi: “Vương phi, người không thích những thứ này sao?”
“Rốt cuộc Vương gia nhà ngươi đang làm gì?”
Vân Khương Mịch lại hỏi.
Như Ngọc buông hộp gấm trong tay xuống: “Nô tỳ cũng không biết. Mấy thứ này do Như Vân đưa tới, nói là trước đó vài ngày Vương gia phân phó đưa tới những thứ thịnh hành nhất ở kinh thành một thời, trang sức váy áo sang quý nhất, toàn bộ đều tặng cho Vương phi”
“Còn hai bộ triều phục này, là trước đây Vương gia tìm tú nương tốt nhất kinh thành làm”
“Quãng thời gian này Như Vân vẫn luôn vội vàng cướp đoạt các cửa hàng lớn ở kinh thành…”
Nghe Như Ngọc nói, Vân Khương Mịch càng thêm nghi hoặc: “Hắn nhiều tiền không có chỗ tiêu sao? Nên mới bỏ tiền mua những thứ đồ này?”
Mặc Phùng Dương là đang… Lấy lòng nàng?
Hay là muốn bồi thường nàng?