Chương 263
Nhưng không ngờ kết thúc buổi tảo triều thì Vân Khương Mịch lại đi trước hắn một bước, nàng đi tới cung Vĩnh Thọ để thỉnh an và xem bệnh cho Đức phi.
Sau đó Mặc Phùng Dương vội vàng đuổi theo đến cung Vĩnh Thọ.
“Vân Khương Mịch? Không phải nàng ta vừa mới đi rồi sao?”
Đức phi thấy dáng vẻ không yên lòng của Mặc Phùng Dương thì chợt nhớ đến hôm nay Vân Khương Mịch cũng không có sức sống như thường ngày. Nàng cứ như bị quỷ đánh, mặt mày cũng trở nên ủ dột.
Dưới hai mắt còn xuất hiện quầng thâm, rõ ràng là đêm qua nàng không ngủ.
Bình thường, bà nói một câu thì nàng sẽ muốn nói thêm mười câu.
Nhưng hôm nay, bà đã nói với Vân Khương Mịch vài câu Đức phi còn tưởng cái não heo của nàng đã thông suốt, sau này có thể thay đổi mà không làm trái ý người mẹ chồng này nữa.
Nhưng bà thấy dáng vẻ của Mặc Phùng Dương…
So với Vân Khương Mịch cũng không khác gì mấy!
“Hai con cãi nhau à?”
Đức phi hỏi chuyện phiếm: “Sao lại cãi nhau?”
“Không có ạ” Mặc Phùng Dương không chịu thừa nhận.
“Dù sao con cũng lớn bằng này rồi! Con chui ra từ trong bụng mẫu phi đó, con vừa nhấc mông thôi thì mẫu phi đã biết con muốn đánh cái rắm gì rồi! Hơn nữa mẫu phi là người từng trải, còn không nhìn ra được hai đứa thế nào sao?”
Đức phi hừ lạnh một tiếng.
Bà liếc mắt nhìn Mặc Phùng Dương một cái.
Trông hắn giống như cây cà bị sương giá đánh gấy vậy, tuy mặt mày vẫn lạnh lùng nhưng trong ánh mắt lại không còn sự lạnh lẽo nữa.
So với ngày thường cứ như hai người khác vậy.
“Dù hai con vì nguyên nhân gì mà cãi nhau thì mẫu phi cũng không có gì để nói cả! Chỉ là nha đầu thối đó nên từ từ dạy dỗ lại đi”
Nhìn thấy bọn họ cãi nhau, Đức phi còn vui nữa là.
Bà ước bọn họ càng cãi càng hăng.
Để ngày ngày bà có thể nhìn thấy dáng vẻ mặt mày ủ dột của Vân Khương Mịch… Mặt mày nàng càng ủ dột thì trong lòng Đức phi càng vui vẻ thoải mái, vẻ mặt cũng sáng sủa hơn hẳn!
Nhưng hình như bà đã quên mất, con trai mình cũng như bị quỷ đánh không còn chút khí lực nào!
“Mẫu phi, lần này không phải lỗi của nàng”
Mặc Phùng Dương bảo vệ Vân Khương Mịch.
“Bất kể có phải lỗi của nàng ta hay không thì con nhìn thử xem, có con dâu nhà ai giống vậy không? Ba ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói, vốn dĩ trong mắt nàng ta không có người mẹ chồng này mà, thê tử của con đấy!”
Đức phi hừ nhẹ một tiếng.
Bọn họ cãi nhau rồi mà Phùng Dương vẫn bao che cho nha đầu thối đó…
Sao trong lòng bà lại không thoải mái như vậy chứ?
Mặc Phùng Dương tiếp tục im lặng.
Đúng lúc này, bóng đáng Mặc Quốc Thiên xuất hiện ngay cửa: “Đức phi, lời này của nàng không đúng rồi! Nhớ năm đó không phải nàng cũng nghịch ngợm suốt ngày đó sao?”
“Trẫm có đánh nàng bao giờ đâu? Mẫu hậu cũng giáo huấn nàng khi nào à?”
Nghe ông ta nhắc lại chuyện cũ, cái mặt già của Đức phi đỏ ửng.
Sắc mặt bà không được tự nhiên đứng dậy: “Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng! Sao hoàng thượng lại đến đây lúc này ạ?”
“Trãm sợ nếu trãm không đến thì lão Thất sợ là phải ở vậy luôn rồi!”
Mặc Quốc Thiên lườm bà một cái.
Đức phi giật mình: “Sao hoàng thượng lại nói vậy?”
“Trẫm thấy nha đầu đó có gì không ổn, sau khi ép hỏi tại Ngự thư phòng, nàng nói tình cảm với lão Thất đã tan vỡ, còn thỉnh cầu trãm cho phép hai đứa ly hôn”
Lời này vừa nói ra, Mặc Phùng Dương và Đức phi đều sợ ngây người!
Mặc Phùng Dương không dám tin, còn Đức phi thì phẫn nộ đan xen.