Chương 280
“Hắn ta nói vấn đề của Thần Cơ Doanh thì chắc chắn là vấn đề của Thần Cơ Doanh chắc?”
“Ta còn nghĩ đây là vấn đề của Ngũ Quân doanh ấy chứ!”
Biết sao được, vì hiện giờ Ngũ Quân doanh đang nằm trong tay Mặc Vân Đức và Mặc Hàn Vũ mà, quả thật không có liên quan gì đến Mặc Vân Khinh hết.
Kể cả có công kích Ngũ Quân doanh thì có ảnh hưởng gì đến Mặc Vân Khinh đâu.
Con người gian xảo này, nguyên nhân chính là do đang bị cấm túc và mất đi Ngũ Quân doanh nên cũng xem như kẻ trắng tay. Vì vậy Mặc Vân Khinh mới dám to gan như vậy trực tiếp báo cáo Mặc Phùng Dương?
Người như vậy giờ đã tới bước đường cùng rồi nên hắn ta chẳng quan tâm gì nữa.
Vân Khương Mịch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt nàng vô cùng thâm sâu: “Khâm Thiên Giám cũng nhúng tay vào chuyện này sao?”
“Vậy trước hết ngươi nên kéo tên ngốc Khâm Thiên Giám đó xuống trước đi! Sau đó thay đổi ti nội thành mấy người biết điều chút, xem xem Mặc Vân Khinh lấy cái gì mà chống đối ngươi”
Mặc Phùng Dương nghe thấy câu này của Vân Khương Mịch.
“Ý của nàng là ta xuống tay từ Khâm Thiên Giám sao?”
“Phụ hoàng nghe lời Khâm Thiên Giám mới bắt ngươi tự giải quyết vấn đề còn gì?”
‘Vân Khương Mịch liếc hắn một cái: “Việc phải làm tiếp theo chắc vương gia cũng hiểu rồi nhỉ?”
Thật ra Mặc Phùng Dương đã hiểu nhưng đối diện với ánh mắt hùng hổ dọa người của nàng… hắn lại muốn nghe thử xem rốt cuộc Vân Khương Mịch nghĩ như thế nào.
Vì vậy hắn lắc đầu: “Nàng nói rõ hơn đi”
“Bảo hắn ta quản miệng mình cho kĩ vào.”
Vân Khương Mịch cũng không vòng vo mà trực tiếp nói: “Nếu như không quản nổi thì chúng ta trực tiếp giết chết hắn ta, đổi lấy một người biết nghe lời hơn làm Khâm Thiên Giám!”
Nàng cười đến u ám và lạnh lẽo.
Thậm chí còn có sát khí hiện lên.
Đây là lần đầu tiên Mặc Phùng Dương thấy được mặt tàn nhẫn và ngang ngược này của nàng!
Hắn chống gò má, nhìn nàng như đang suy nghĩ gì đó.
Chẳng lẽ nữ nhân này vẫn chưa hết giận hắn?
Cho nên nàng mới cố ý trút giận lên đâu Khâm Thiên Giám?
Trong khoảnh khắc hắn cảm thấy đồng cảm với Khâm Thiên Giám.
“Nàng định làm gì?”
“Chẳng lẽ không phải ngươi định làm gì sao?”
Vân Khương Mịch cau mày nhìn Mặc Phùng Dương: “Ngươi mới là nam nhân, ta chỉ có thể bày mưu tính kế cho ngươi. Chẳng lẽ còn muốn ta đi giết Khâm Thiên Giám giúp ngươi sao?”
“Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt mà thôi!”
Nhìn dáng vẻ trợn mắt nhìn trừng trừng của nàng, rốt cuộc Mặc Phùng Dương cũng mỉm cười: “Được, bổn vương biết rồi.”
Tay trói gà không chặt?
Sợ rằng nữ nhân này đã hiểu sai ý nghĩa của những lời này rồi?
Có mấy nữ tử yếu đuối trói gà không chặt có thể nhảy lên giống như nàng?
Thấy nàng đi ra ngoài mà không nhìn lại, có vẻ như Mặc Phùng Dương đang suy nghĩ điều gì đó.
Ban đầu hắn chỉ muốn giải quyết xong việc này rồi cho Phụ hoàng một câu trả lời hài lòng. Còn việc Mặc Vân Khinh khiêu khích và tính toán hắn ra sao, chỉ cần có thể cho phụ hoàng một câu trả lời hài lòng thì hắn cũng sẽ bỏ qua cho hắn ta.
Nhưng vừa rồi Vân Khương Mịch nói không sai.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Hôm nay hẳn kính nhi viễn chỉ với Mặc Vân Khinh.