Chương 402
Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: “Vậy được ạ”
Hắn đưa thùng mồi cho Vân Khương Mịch, bàn tay nhỏ bé cầm lấy mặt nạ trên mặt: “Mẫu thân, con có thể đeo chiếc mặt nạ này luôn không? Con rất thích!”
Trong lòng Vân Khương Mịch tê rần, như là bị một vật gì đó đâm vào, khẽ nhói đau.
Sau đó, loại đau đớn này lan tràn ra, lồng ngực bủn rủn.
“Được chứ”
Nàng ngồi xổm xuống, nâng gương mặt Phong Bảo lên: “Nếu Phong Bảo thích thì sau này mẫu thân sẽ mua thêm loại hình dáng khác cho conl”
“Được không?”
“Được!”
Phong Bảo vui sướng hoa chân múa tay.
Ngày thường tiểu gia hoa này vẫn luôn trầm ổn như một lão đầu, Vân Khương Mịch không ngờ tới Phong Bảo còn có một mặt trẻ con như vậy.
Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi! Chúng ta đi dạo phố!”
Ai ngờ mẫu tử hai người vừa xoay người liền đụng vào một lồng ngực dày rộng: “Đi đâu vậy?”
Hai mẫu tử vô cùng ăn ý xoa trán, trăm miệng một lời nói: “Đi đường không có mắt à!”
Mặc Phùng Dương: ..”
Vừa nãy không phải là mẫu tử hai người va vào ngực hắn sao?
Sao giờ lại nói hắn đi đường không có mắt?
Thôi, nữ nhân của hắn, nhi tử của hắn, hắn nhịn!
Mặc Phùng Dương hít sâu một hơi, ngữ khí hơi bất mãn: “Các nàng đi đâu vậy? Không biết hôm nay là ngày gì sao?”
“Ngày gì?”
Vân Khương Mịch dừng chân.
Mẫu tử hai người rất ăn ý mà ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi ngờ giống nhau như đúc.
Nhìn trong toàn bộ kinh thành, sợ là chủ tử nhà mình là nam nhân kém cỏi nhất.
Rạng rỡ trên triều đình có ích lợi gì?
Ở nhà ấy à, chủ tử nhà mình mãi mãi chỉ là người có thấp nhất.
Thấy vậy, Như Minh quả thực không nhịn được, nói thay Mặc Phùng Dương: “Vương phi, tiểu công tử, sao hai người có thể quên ngày quan trọng như vậy chứ?”
“Hôm nay là sinh nhật của chủ tử mài”
Vân Khương Mịch hơi kinh hãi: “Hôm nay là ngày ngươi phá vỏ à?”
“Ngày phá vỏ?”
Mặc Phùng Dương lơ ngơ.
Phong Bảo ở bên cạnh giải thích: “Chính là ngày sinh nhật đấy! Hàng năm, vào ngày ta phá vỏ, nương ta đều làm bánh sinh nhật cho ta”
“Ngươi chưa từng ăn nhỉ? Hì hì “
Mặc Phùng Dương nhíu mày: “Bổn vương không phải được ấp ra từ trong vỏ, ngày phá vỏ cái gì?”
Còn có đồ bỏ bánh ngọt kia có gì hiếm lạ đâu.
Hắn bày tỏ không thèm để ý chút nào.