Chương 497
Đây thật ngại quá, Chu Vương sẽ không oán hận ông ta trong lòng chứ?
Dương thái y nâng mất nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, rất muốn lập tức nói cáo lui rời đi.
Nhưng Minh Vương phi chưa mở lời, ông ta chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi trong dày vò.
“Mặc Vĩ, ngươi muốn khỏe lại để đánh ta trút giận, ngươi phải ngoan ngoãn phối hợp để ta chữa bệnh. Nếu như ngươi bị ta chọc tức chết rồi, sợ là sẽ khiến người ta cười sặc sụa thôi?”
‘Vân Khương Mịch từ trên cao nhìn xuống Mặc Vĩ, Hắn ta tức giận quay đâu không nhìn nàng, Nàng cũng không để tâm, chỉ nói: “Sau này, trong tiểu sử nhân vật của các vương gia khác, ghi chép cũng đều là dũng cảm như thế nào, lợi hại ra làm sao”
“Vi đã cống hiến to lớn cho triều đình, lại được sự tin yêu sâu sắc của bách tính”
“Mà ngươi.”
Nàng hơi mỉm cười: “Chỉ có vài dòng chữ ngắn ngửi, sinh vào năm nào đó, chết vào năm nào đó”
“Nguyên nhân chết: bị Minh Vương phi chọc tức chết”
“Khục”
Dương thái ý lại không nhịn được, kính cẩn mim cười Ngay cả Trần bá đứng bên giường bệnh cũng cố gắng cản chặt môi, mạnh mẽ nhịn cười Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, cả người run rẩy nhè nhẹ, tiếng cười vô thanh vang lên.
Mặc Vĩ năm trên giường đã bị tức giận tới mức không nói ra được lời nào.
‘Vân Khương Mịch khoanh tay, nhìn hắn ta: “Làm sao nào? Chu Vương đã đồng ý phối hợp để ta chữa bệnh chưa?”
Sợ Mặc Vĩ trả lời không đúng khiến Vân Khương Mịch tức giận thêm.
Trần bá vội vàng thay hắn ta trả lời: “Bệnh của Vương gia nhà nô tài còn cần Minh Vương phi quan tâm nhiều hơn! Dù cho Minh vương phi cần làm gì nô tài cũng sẽ phối hợp hết sức mình”
“Tốt lắm”
‘Vân Khương Mịch gật đầu: “Đi tìm một sợi dây thừng đến đây”
Không biết nàng muốn lấy dây thừng làm gì, nhưng Trần bá vẫn nhanh nhẹn đi ra ngoài tìm.
Lúc đi vào, ông lập tức đưa dây thừng cho Vân Khương Mịch.
“Đưa cho ta làm gì? Trói Vương gia nhà ông lại!
“Sao?”
Trần bá ngoáy ngoáy lỗ tai, còn tưởng rắng vì ông ta già rồi nên tai có vấn đề ‘Vân Khương Mịch phất tay bảo Dương thái y đi ra ngoài đợi, lúc này mới lấy ra một ống kim tiêm, bơm hết không khí trong ống ra ngoài: “Sao cái gì mà sao?”
“Ông không trới lại, lẽ nào còn muốn ta tự tay trói sao?”
Nàng nhíu mày nhìn Trần bá.
“Vâng”
Trần bá xoa xoa gáy mình.
“Trần bá, ngươi dám!”
Mặc Vĩ tức giận.
Hắn ta làm gì được kia chứ, Trần bá thật sự muốn chữa khỏi bệnh cho hắn ta, nên lẽ đương nhiên phải hết lòng phối hợp với Vân Khương Mịch. Cho nên dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Mặc Vĩ, ông ta tay chân nhanh nhẹn trói Mặc Vĩ lại.
Hai tay hai chân đều bị trói rất chặt, bảo đảm hắn ta không có cách nào chạy thoát “Minh Vương phi, tiếp nữa làm gì đây ạ?”
“Bịt miệng của hản ta lại”
‘Vân Khương Minh cầm kim tiêm đi lại gần.
Mặc Vĩ và Trần bá lần đâu tiên nhìn thấy loại ống tiêm này.
Nhìn thấy mũi kim vừa dài vừa nhọn kia… Trần bá rùng mình một cái, nhưng ông ta vẫn làm theo lệnh mà lấy khăn ra, nhét vào miệng của Mặc Vĩ: “Vương gia, xin đừng trách nô tài”