Chương 404
Mặc Phùng Dương kích động nhận lấy mặt nạ.
Trong hắn đầu nghĩ, hắn muốn tìm thợ bạc dát một lớp kim lên mặt nạ, rồi lại dùng hộp gấm để bảo tồn.
Đây chính là món quà thứ nhất mà nhi tử tặng cho hắn.
Ai biết hắn cầm mặt nạ còn chưa nóng tay, chỉ thấy Phong Bảo đưa hai cái tay nhỏ ra, ngón trỏ nhẹ nhàng bấm, ra vẻ “Oan ức”.
“Cha giả, đây là mặt nạ ta thích nhất! Nếu ta đưa cho ngươi…
Phong Bảo bẹp miệng nhỏ nhắn: “Mặt ngươi to như vậy, cũng không đeo vừa! Bây giờ có thể trả lại cho ta không?”
Mặc Phùng Dương: “…”
Còn có đạo lý lấy lại lễ vật tặng rồi à.
Hắn vốn không muốn trả lại cho Phong Bảo, ghê gớm thì lần sau mua cho Phong Bảo một cái.
Nhưng hắn thấy tiểu tử kia oan ức sắp khóc lên, thì vội vàng trả mặt nạ lại: “Có thể, có thể! Đa tạ Phong Bảo, Phong Bảo nhà chúng ta thật là quá hiếu thuận!”
Lúc này Phong Bảo mới vui mừng ôm mặt nạ vào trong ngực.
Vân Khương Mịch cười sắp tắt hơi.
“Thôi! Ta cùng với Phong Bảo vốn định đi dạo phố. Nếu hôm nay là sinh nhật của ngươi, vậy ngươi đi ra phố cùng chúng ta nhau đi”
Nàng mời Mặc Phùng Dương: “Hai mẫu tử chúng ta cũng nên chuẩn bị quà sinh nhật cho ngươi mới được”
Mặc Phùng Dương không dám tin: “Thật à?”
“Nếu ngươi không muốn, thì coi như ta chưa nói.”
Vân Khương Mịch mỉm cười, dắt Phong Bảo đi.
“Này, nam chủ nhân của vương phủ là bổn vương, các ngươi muốn đi dạo phố mua đồ, bổn vương không ở đó thì ai tính tiền cho các ngươi? Đương nhiên bổn vương phải đi cùng.”
Mặc Phùng Dương tự cho là mình tìm được lí do hay ho, hắn vui mừng hớn hở đi theo hai mẫu tử bọn họ ra cửa.
Nhưng nam nhân này có thói quen im lìm.
Dù trong lòng hắn vui mừng tung tăng, nhưng trên mặt lại không hề lộ vẻ gì.
Vân Khương Mịch liếc nhìn, đúng lúc nàng nhìn thấy nụ cười chưa kịp tắt của hắn.
Và nếp nhăn nhàn nhạt ở khóe mắt của hắn tựa hồ cũng cất giấu nụ cười.
Nàng có không gian ở trong tay, còn cần hắn tính tiền à?
Nhưng nếu nam nhân này muốn đi cùng… Thì thêm một người xách đồ.
Vân Khương Mịch mỉm cười không nói gì.
Nàng cũng không vạch trân Mặc Phùng Dương, một nhà ba người thật vui vẻ ra cửa.
Ngày thường, Phong Bảo đều ngồi xe ngựa chạy đi chạy lại nhà họ Cố. Lúc Phong Bảo còn nhỏ tuổi vốn hoạt bát hiếu động, mỗi khi đi qua đầu đường và nhìn thấy các loại đồ chơi nhỏ ly kỳ hiếm lạ, đồ ăn vặt thèm nhỏ dãi, Phong Bảo chỉ có thể nhìn no mắt.
Trong lòng Phong Bảo đã sớm khát vọng mình có thể ra cửa du ngoạn cùng nương.
Ngày hôm nay, xem như nguyện vọng của Phong Bảo thành sự thật.
Phong Bảo đeo mặt nạ, trông giống một con ong mật nhỏ vui sướng dắt tay Vân Khương Mịch tung tăng ở trong đám đông.
Trong lúc bất chợt, Phong Bảo dừng lại.
Phong Bảo quay đầu nhìn Vân Khương Mịch: “Nương, con muốn cái này!”
Là kẹo hồ lô.
Vân Khương Mịch còn chưa mở miệng, Mặc Phùng Dương vung tay lên: “Mua!”
“Nhi tử, mười xâu có đủ ăn không?”