Chương 170
Nàng ta khẽ nhíu mày: “Mẫu phi, suy cho cùng Vân Khương Mịch cũng là chị dâu của con, là con dâu chính thức của người. Sau này mẫu phi đừng nên mắng nàng như thế nữa?
Nếu bị người khác nghe được lại bàn tán” Chầu thịt nướng kia quả nhiên đã “hàng phục” Mặc Lệ Nga.
Thấy nàng ta vậy mà lại lên tiếng vì Vân Khương Mịch…
Đức phi lắp bắp kinh hãi, nhịn không được duỗi tay sờ trán Mặc Lệ Nga: “Lệ Nga, con không sao chứ? Trán cũng không nóng mà, sao lại nói mê sảng?”
“Có phải tiểu tiện nhân kia uy hiếp con hay không? Ðe dọa con? Sao con lại lên tiếng vì nàng ta?” Mấy tháng qua, Mặc Phùng Dương và bà không hề “mẫu tử một lòng”.
Ngay cả áo bông nhỏ* Mặc Lệ Nga, vậy mà cũng bắt đầu lọt gió, không hề mẹ con đồng tâm với bà.
(Con gái là áo bông nhỏ ấm áp của cha mẹ).
Điều này khiến trong lòng Đức phi sinh ra cảm giác nguy cơ: “Rốt cuộc Vân Khương Mịch đã làm gì với con và thất ca của con? Sao các con đều che chở cho nàng ta!” Nghe bà nói vậy, Mặc Lệ Nga thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ.
“Mẫu phi! Chuyện bốn năm trước có khả năng rất lớn là chúng ta đã hiểu lâm Vân Khương Mịch!” Nàng ta vẫn chưa nói thẳng là do Tân Nghiên Tuyết hại, Vân Khương Mịch chỉ là cừu non thế tội.
Chờ cổ họng của Bích Yên hoàn toàn khỏi hẳn rồi mang nàng ta tới trước mặt Đức phi, nói ra chân tướng năm đó…
Trước mắt nếu tùy tiện đề cập, chắc chắn Đức phi sẽ không tin tưởng rằng chuyện năm đó là do một tay Tân Nghiên Tuyết bày ra.
Là Tân Nghiên Tuyết mà bà thích nhất!
Sợ trong lòng Đức phi cảm thấy khả nghi, Mặc Lệ Nga vội vàng nói: “Mẫu phi, hôm qua nhi thần đã gặp được hài tử kia!
Mẫu phi có biết hài tử kia trông ra sao không?” Trong mắt nàng ta là niềm vui sướng và hưng phấn không thể áp chế.
Thấy nàng bỗng nhiên kích động, Đức phi cau mày: “Trông ra sao?” Nếu lớn lên mà giống gia đinh đã chết kia, sợ rằng Đức phi sẽ phát cáu, sinh ra tâm tư muốn giết chết Vân Khương Mịch và đứa bé kia…
“Lớn lên giống như đúc với thất ca của con!” Rốt cuộc Mặc Lệ Nga vẫn không nhịn được, không úp úp mở mở nữa mà một hơi nói ra!
“Con nói gì?” Đức phi trợn tròn mắt!
Không đợi Mặc Lệ Nga tiếp tục nói chuyện, Đức phi đã nhanh chóng xuống giường. Bà tùy tiện khoác xiêm y rồi vội vã ra ngoài.
Khi Mặc Lệ Nga hồi thân, mẫu phi nhà mình đã biến mất không còn bóng dáng.
Cũng quá nhanh rồi!
Chẳng qua chỉ mới mấy hơi thở!
Ngày thường cùng mẫu phi đi dạo một vòng ở Ngự Hoa Viên, nàng còn cảm thấy đau chân!
“Người đâu rồi?” Hai mắt nàng ta trừng lớn: “Mẫu phi sẽ không một đường giết đến phủ Minh Vương chứ?”
Bây giờ đang là đêm hôm khuya khoắt!
Mặc Lệ Nga vốn định lập tức bò dậy, đến phủ Minh Vương một chuyến. Những năm gần đây, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy mẫu phi nhà mình chỉ vì một chuyện mà sốt ruột thành như vậy.
Nàng ta muốn nhìn dáng vẻ đó của mẫu phi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, bây giờ có lẽ cửa cung đã đóng, sợ rằng mẫu phi cũng không thể ra ngoài. Chắc không bao lâu nữa bà sẽ quay về.
Vì thế, Mặc Lệ Nga cuộn tròn trong ổ chăn không thèm đứng dậy.
Nhưng điều mà nàng ta không nghĩ tới lại là…
Cửa cung quả thật đã khóa, Đức phi vội vàng ra ngoài, xiêm y cũng tương đối đơn bạc.
Bà chạy đến cửa cung, lưng đã chảy một tầng mồ hôi mỏng.