Chương 144
“Như vầy đi, Lan Thanh, con nghĩ xem phải xử lí Nhị tỷ tỷ của con thế nào thì oán khí trong lòng con mới có thể bớt đi?” Ông có ý đồ đá trái bóng da này lên đầu Vân Lan Thanh.
Nhưng ông hình như quên mất rằng Vân Lan Thanh đã tức đến ngất đi.
Vân Khương Mịch buồn cười nhìn ông.
Gương mặt của Vân Bách Tùng cứng đờ: “Chi bằng nhốt Ngọc Linh vào từ đường diện bích hối lỗi, chép phạt gia quy một trăm lần! Chờ sau khi Lan Thanh tỉnh lại thì hỏi xem ý của nó?” Cách này cũng không tệ Vân Khương Mịch nhướn mày: “Đã như thế thì nhốt vào đi” Cũng đúng là nên để Vân Lan Thanh tự làm chủ, nếu không oán khí này không thể nào nuốt trôi được.
“Còn bà ta?” Nàng khẽ vươn tay, chỉ về phía Trần thị.
Trần thị co rúm lại, ánh mắt tiếp tục né tránh, không dám nhìn bọn họ.
Vân Bách Tùng lại khó xử.
Ông đau lòng Trần thị, nhưng cũng oán giận… Bà ta làm hại một nữ nhân vô tội mất mạng, còn cướp con gái của người khác làm con mình.
Những năm gần đây, xem nhẹ Vân Lan Thanh, tùy ý Vân Ngọc Linh ức hiếp nàng ấy đủ kiểu.
Vân Bách Tùng thật đúng là không biết phải xử lí bà ta thế nào.
Cuối cùng chỉ tước đi vị trí chính thất phu nhân của Trần thị, để bà ta trở lại làm một tiểu thiếp…
Đồng thời cũng cấm túc bà ta, nhưng không nói khi nào kết thúc cấm túc.
Trạng thái tinh thần của Vân Lan Thanh rất kém, Vân Khương Mịch không yên lòng, nên đưa nàng ấy về phủ Minh Vương.
Cũng may lần này Mặc Phùng Dương cho nàng mặt mũi, cũng không tức giận, ngược lại còn căn dặn hạ nhân chăm sóc cho Vân Lan Thanh cho tốt.
Chuyện này khiến Vân Khương Mịch rất ngạc nhiên, lại thêm vài phần cảm động.
Nam nhân này hôm nay nhất định là đã uống nhầm thuốc, mới có thể cho nàng mặt mũi như thế, lại còn quan tâm dịu dàng.
Mấy ngày nay, Vân Khương Mịch trừ việc điều trị cho Vân Lan Thanh ra, thì còn phải tiến cung điều trị sức khỏe cho Mặc Quốc Thiên. Có lẽ là do tính cách nàng ngay thẳng, không giống những tiểu thư khuê các bình thường, thậm chí các công chúa cũng không phóng khoáng như nàng.
Cho nên trong số mấy người con dâu, Mặc Quốc Thiên chỉ xem một mình nàng như con gái, không xem nàng như người ngoài.
Thời gian trôi qua, trước mặt Mặc Quốc Thiên, Vân Khương Mịch cũng không câu nệ gì nữa Lúc trừ trong cung về thì đã là buổi chiều.
Hôm nay tinh thần của Vân Lan Thanh đã khá hơn nhiều.
Bây giờ là tháng giêng, đêm giao thừa năm nay trong cung cũng không tổ chức yến tiệc.
Bởi vì Mặc Vân Khinh đang ở biên cương xa xôi, Mặc Quốc Tông dùng việc này làm cớ, chỉ thưởng một vài thứ xuống dưới, lại không mời bá quan văn võ vào cung dự tiệc.
Mãi cho đến mùng bảy tháng giêng, Mặc Quốc Thiên mới ra lệnh cho Triệu Hoàng Hậu chuẩn bị một buổi gia yến.
Cũng chính là hôm qua.
Hôm nay là mùng tám tháng giêng Đêm ngày tết ông táo năm nay, phủ Minh Vương cũng khó có được một lần đoàn viên vui vẻ.
Vân Khương Mịch vừa về vương phủ, người của cung Vị Ương cũng đã tới, nói là buổi chiều Mặc Lệ Nga muốn đến phủ Minh Vương một chuyến.
“Nàng ta đến làm gì?” Trên mặt Vân Khương Mịch viết đầy khó hiểu.
Vân Lan Thanh xem thường nhìn nàng một chút: “Đại tỷ tỷ, tỷ tốt xấu gì cũng là chị dâu của Cửu công chúa! Em chồng đến chỗ của tỷ, không phải chuyện rất bình thường sao?” Bởi vì Vân Khương Mịch cứu được nàng ấy một lần, nên thái độ của nha đầu này đối với nàng tốt hơn lúc trước nhiều.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn nàng khinh thường, nói nàng lúc trước không có đầu óc, một ván bài tốt mà lại đánh cho nhão nhoẹt, vân vân.
Mỗi lúc như thế, Vân khương Mịch đều im lặng nghẹn lời.