Chương 137
Vân Ngọc Linh vốn đang ngồi bên giường.
Lúc ngõ tác trình bát sứ viền vàng kia lên, sắc mặt nàng ta đã cứng đờ.
Ai ngờ Vân Lan Thanh sau lưng lại đột nhiên ngồi dậy…
Nàng ta nhất thời bị dọa đến hét lên một tiếng, vọt đến bên cạnh Vân Bách Tùng: “A… xác chết vùng dậy!” Vân Bách Tùng cũng bị dọa cho phát sợ.
Ban nấy, đại phu và ngõ tác cũng đều đã kiểm tra qua, Vân Lan Thanh quả thực đã tắt thở.
Lúc này, nàng ấy lại đột nhiên tỉnh dậy.
Còn trực tiếp ngồi dậy…
Quả thực rất giống như là xác chết vùng dậy.
Vân Lan Thanh dường như có chút ngây người, nhưng thấy Vân Bách Tùng, Vân Ngọc Linh và những người khác đang bị dọa không nhẹ, chỉ có Vân Khương Mịch còn bình tĩnh ngồi bên cửa sổ.
Tình huống này, nàng ta có chút không hiểu được.
Vân Khương Mịch liếc cho nàng ấy một ánh mắt, ra hiệu nàng ấy không cần nói.
Vân Lan Thanh bình tĩnh gật đầu.
Lúc này, Vân Khương Mịch tinh tế xem xét thật kỹ cái bát trong tay, chỉ nghe ngõ tác trả lời: “Trong tủ bát có mấy chục chiếc bát sứ viền vàng giống nhau như đúc”
“Chỉ có một chiếc này, vi thần cảm thấy màu sắc của nó đậm hơn”
“Rõ ràng là đã được ngâm qua trong độc, đến mức độc tố đã chất chồng trên bát” Vân Khương Mịch bưng bát, như có điều gì đang suy nghĩ: “Cái bát sứ này, quả thực là có màu đậm hơn”
Suy nghĩ một chút, nàng phân phó cho ngỗ tác: “Dùng nước nóng đun lên, nhìn xem trong cái bát này có gì bí ẩn!” Ngỗ tác bưng bát đi ra.
Vân Khương Mịch nhìn thoáng qua Vân Lan Thanh, lúc này mới hỏi: “Tam muội muội, là Diêm Vương gia biết muội có oan khuất, còn chưa báo thù, nên cố ý thả muội về?” Vân Lan Thanh lúc này mới máy móc gật đầu.
“Chuyện tối qua rốt cuộc là như thế nào, chỉ có chính muội rõ ràng nhất” Vân Khương Mịch nhìn nàng ấy: “Muội nói một chút đi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Ngọc Linh không dám nhìn Vân Lan Thanh chút nào.
Chỉ cảm thấy, ánh mắt nàng ấy nhìn nàng ta… Giống như là bị trúng độc, ánh mắt oán hận khiến nàng ta sợ hãi trong lòng!
Vân Bách Tùng chỉ cho là Vân Ngọc Linh nhát gan.
Cho nên bây giờ mới có thể bị dọa đến mất hồn mất vía như thế.
Ông thật sự không biết, nàng ta là vì chột dạ!
Ông vừa che chở Vân Ngọc Linh, vừa nói với Vân Lan Thanh: “Đúng thế, Lan Thanh! Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con nói cho cha, cha làm chủ cho con!”
“Cha” Ánh mắt Vân Lan Thanh lúc này dương như mới có tiêu cự, chậm rãi nhìn về phía Vân Bách Tùng.
Giọng nói lúc mới mở miệng có hơi khàn khàn thô ráp, dường như là hai người khác nhau với âm thanh linh động ngày thường!
“Tối qua tại sao cha không đến thăm con! Con gái đều bị người ta hại chết, tại sao cha không đến nhìn con một lần cuối cùng…” Vân Lan Thanh khóc.
Vừa rồi lúc đối mặt với Vân Khương Mịch, nàng ấy đã phản ứng rất nhanh.
Nghe được lời nàng nói, Vân Lan Thanh bắt đầu phối hợp diễn kịch với nàng.
“Cha…” Gương mặt Vân Bách Tùng tái đi, cả gương mặt đầy áy náy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Từ nhỏ con đã không có cha thương không có mẹ yêu, Nhị tỷ tỷ lại ức hiếp con đủ kiểu! Cùng là con gái ruột của cha mẹ, tại sao hai người chỉ yêu thương một mình tỷ tỷ, bảo vệ tỷ tỷ khắp nơi!”
“Lần này tỷ tỷ hại chết con, cha còn muốn che chở tỷ tỷ hay sao?!” Lời này vừa nói ra, giống như là tiếng sấm giữa trời quang!
Vân Bách Tùng lập tức ngây ra như phỗng.
Vân Ngọc Linh một lúc lâu vẫn không nói nên lời, chỉ thấy bờ môi run rẩy: “Tam muội muội, ta, ta…”