Chương 352
Nực cười!
Uy nghiêm của thiên tử gì mà dễ bị sắp đặt thế?
Chuyện này là cố ý hạ thấp thể diện của hoàng thất hay là muốn đánh vào mặt ông ta đây?
“Trãm là loại người ngu ngốc như thế sao?”
Vân Khương Mịch sững sờ trong giây lát: “Vậy vì sao người không gặp Lệ Nga?”
“Nàng khóc lóc trãm thấy phiền”
Mặc Quốc Thiên nói.
Vân Khương Mịch: “Phụ hoàng, người không gặp Lệ Nga gây ra hiểu lầm rất lớn! Nàng còn định một khóc hai nháo ba treo cổ để ngăn cản người đấy!”
Mặc Quốc Thiên đen mặt.
Nha đầu Lệ Nga này, quả nhiên là học tính xấu từ nha đầu trước mặt này!
“Nhi tức biết mà, phụ hoàng sáng suốt đương nhiên sẽ không gả Lệ Nga cho tên Tôn Trọng Mạnh thối tha kia”
Vân Khương Mịch ngượng ngùng cười: “Nhưng Lệ Nga vẫn chưa biết!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng khóc thét chói tai: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca của thần thiếp…
Tiếng khóc thút Tôn Tam Đỡ truyền tới.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là vì chuyện của Tôn Trọng Mạnh.
Vân Khương Mịch vô thức nhìn về phía Mặc Quốc Thiên, nhìn thấy ông ta đang nhíu mày, vẻ bực mình trên mặt đã bộc lộ tất cả…Đủ để thấy, ông ta không chỉ thấy phiền khi Mặc Lệ Nga khóc, đối với vị Tôn đáp ứng danh tiếng đang được thịnh sủng này cũng rất phiền!
Qua vài tháng tiếp xúc, Vân Khương Mịch đã hiểu rất rõ Mặc Quốc Thiên.
Biết rõ người ở vị trí cao cao tại thượng này kỳ thực là một vị trực nam sắt thép.
Nhưng trực nam sắt thép cũng phân làm nhiều loại.
€ó loại yêu thích “lấy nhu thắng cương”, thích nữ nhân khóc thút thít trước mặt.
Cũng có loại như Mặc Quốc Thiên không thích nữ nhân khóc đến mức hận không thể đấm một cái vào tiếng khóc quái dị kia!
Nhìn phi tần của ông ta trong hậu cung sẽ hiểu rõ.
Triệu hoàng hậu không có việc gì cũng thích tỏ ra vẻ nhu nhược nên không được sủng ái.
Đức phi thì ngược lại, ba ngày không đánh thì cũng nhảy lên đầu lật ngói còn dám gào lên với Mặc Quốc Thiên…Nên tính cách như thế mới càng thêm hấp dẫn Mặc Quốc Thiên.
Tân Nghiên Tuyết thì vô cớ lại khóc lên, Mặc Quốc Thiên cũng không muốn liếc nhìn nàng ta nhiều hơn một cái.
Nhi tức như nàng cũng dám ngang ngược trước mặt ông ta…
Như vậy mới được Mặc Quốc Thiên coi trọng.
Cho nên mới nói, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.
Nàng và Đức phi, tính tình này giống nhau như đúc!
Nhưng so với Đức phi, nàng thông minh hơn.
Vân Khương Mịch suy nghĩ, Đức phi là một thép ngu ngơ.
Đang mãi suy nghĩ, Tôn đáp ứng đã vịn cửa bước vào: “Hoàng thượng, không biết ca ca của thần thiếp đã chọc giận gì Minh Vương phi lại khiến cho nàng ra tay tàn nhẫn với ca ca như vậy!”
Có lẽ nàng ta đã một mạch chạy đến đây, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng như hai quả hạch đào.
Tôn đáp ứng quỳ xuống trước mặt Mặc Quốc Thiên, ôm chân ông ta khóc không ra hơi: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca của thần thiếp!”
Mặc Quốc Thiên im lặng.
Ông ta còn chẳng hạ mắt liếc qua nàng ta một cái.
Giương mắt nhìn về phía Tô Bính Thiện và Lương tiểu công công, ánh mắt quở mảng: Hai phế vật vô dụng! Tại sao lại để nàng ta vào đây?