Chương 477
Trong mắt của nàng hiện lên tia u ám.
Nghĩ đến Tô Bính Thiện thường ngày đối xử rất tốt với nàng, lúc này ông ta đau đớn dữ dội, Mặc Quốc Thiên cũng không lên tiếng cho ông ta đứng dậy. Vân Khương Mịch tiến lên một bước, đang định lên tiếng thì bị Mặc Phùng Dương nắm lấy cổ tay.
Hắn lặng lẽ lắc đầu với nàng.
Đây là bảo nàng khoanh tay đứng nhìn, đừng chuốc hoạ vào thân sao?
Vân Khương Mịch nàng là loại người thấy chết mà không cứu sao?
Vân Khương Mịch liền hất tay của Mặc Phùng Dương ra.
“Phụ hoàng, mặc dù không biết tại sao nhị muội muội sẽ sảy thai. Nhưng mẫu hậu đã vội vàng đến phủ Doanh Vương rồi, nghĩ chắc sự việc cũng có thể được giải quyết ổn thoả”
Nàng cân nhắc, nhìn lấy sắc mặt khó coi của Mặc Quốc Thiên, thận trọng nói: “Phụ hoàng hãy cẩn thận sức khoẻ.”
“Tô công công bị đá thương cũng không sao.”
Vân Khương Mịch nhìn Tô Bính Thiện đầy ẩn ý.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, Tô Bính Thiện lộ vẻ mặt đau khổ.
“Tô công công cũng là một lão già bên cạnh phụ hoàng!
Nhiều năm qua, ông ta làm trâu làm ngựa theo trước theo sau, †ận tâm tận sức hầu hạ phụ hoàng, lẽ nào còn không hiểu tính tình của phụ hoàng sao?”
Vân Khương Mịch dời tầm nhìn đi chỗ khác: “Hôm nay biết rõ tâm trạng của phụ hoàng không tốt, mà ông ta vẫn đến đây bẩm báo chuyện này”
“Thực sự là đáng đánh! Hay là phụ hoàng đá thêm vài chân nữa cho hả giận?”
“Sức khoẻ của Tô công công là chuyện nhỏ, long thể của phụ hoàng mới quan trọng! Nếu người tức giận ảnh hưởng đến sức khoẻ, vậy thì chúng con…”
Nàng vẫn chưa nói hết lời thì Mặc Quốc Thiên đột nhiên bật cười: “Nha đầu này! Bề ngoài rõ ràng đang quở trách đồ già Tô Bính Thiện này, nhưng thật ra đang nói thay cho ông ta, thực sự tưởng trãm già cả hồ đồ nghe không ra sao?”
Cái gì mà làm trâu làm ngựa theo trước theo sau, tận tâm tận sức hầu hạ ông ta.
Đây không phải đang nhận công lao thay cho Tô Bính Thiện à?
“Hoá ra phụ hoàng đã nghe ra.”
Vân Khương Mịch cười tủm tỉm: “Tuy nhi tức nói thay cho Tô công công, nhưng cũng thật lòng lo lắng cho long thể của phụ hoàng đấy!”
“Người nghĩ xem, nếu sức khoẻ của người suy sụp, vậy sau này ai sẽ chống lưng làm chủ cho nhỉ tức? Trong cả cung này, ai có thể để mặc nhi tức tác oai tác oái như vậy chứ?”
Nàng vẻ mặt “chân thành”: “Phụ hoàng, người chính là chỗ dựa vững chắc của con đấy!”
“Cút cút cút, cái miệng này của con, trẫm nói không lại con: Mặc Quốc Thiên ruồng bỏ xua tay: “Ai là chỗ dựa vững chắc của con? Trãm nóng lòng muốn đuổi con đi, ai cho con tác oai tác oái?”
Nói thì như vậy, nhưng sắc mặt của Mặc Quốc Thiên đã dịu đi một chút.
Bầu không khí căng thẳng trong Ngự thư phòng cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Mặc Phùng Dương bất ngờ liếc nhìn nàng.
Hoá ra tức phụ nhà mình lại có bản lĩnh như vậy…
Nếu một ngày nào đó hắn chọc giận phụ hoàng thì hắn sẽ dẫn theo Mịch Nhi vào cung.
Cái miệng này của nàng, quả thực có thể “biến mục nát thành thần kỳ” mài!
Mặc Phùng Dương khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ nhìn lấy Vân Khương Mịch.