Chương 193
Nhưng nói không chừng ngày nào đó lại lỡ miệng trước mặt mẫu phi… Nói chuyện này cho mẫu phi nghe?” Mặc Phùng Dương cười khẽ: “Hoặc là, bổn vương trực tiếp mang Phong Bảo tiến cung gặp mẫu phi?” Vân Khương Mịch: “1” Quả nhiên hắn đang uy hiếp nàng!
“Mặc Phùng Dương! Ngươi làm ta tức chết rồi!” Nàng hét lên một tiếng, nhào về phía cổ Mặc Phùng Dương: “Hôm nay ta sẽ bóp chết ngươi!” Ai ngờ nàng lại trượt chân, lập tức ngã vào lồng ngực của hắn.
Vốn Mặc Phùng Dương đang ngồi, Vân Khương Mịch cứ vậy mà ngã xuống… Trực tiếp ngã vào lồng ngực hẳn, tay chống lên ngực.
Bốn mắt nhìn nhau…
Ánh mắt Mặc Phùng Dương lộ ra ý cười: “Vân Khương Mịch, ngươi vừa nhào vào lồng ngực của bổn vương sao?”
“Ý đồ thu mua bổn vương, để bổn vương giúp ngươi giấu giếm bí mật?” Hắn không đẩy nàng ra, trái lại còn nhướng mày nhìn nàng.
Ba chữ “Bà mẹ nó” sắp lên đến miệng lại bị nàng nuốt xuống.
Nàng biết rõ nếu nàng mở miệng, người nam nhân này còn có thể độc miệng hơn!
“Nhào vào trong ngực? Sao ngươi không nói rằng ta đang dùng sắc đẹp để quyến rũ ngươi?” Nàng hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy dáng người của tên cẩu nam nhân này rất mê người. Tròng mắt Vân Khương Mịch xoay chuyển, nàng cười “hì hì” hai tiếng.
“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây không khách sáo nữa!” Dứt lời, nàng nhắm ngay đôi môi mỏng của Mặc Phùng Dương, mạnh mẽ hôn xuống!
Khi nghe được tiếng cười “hì hì” của Vân Khương Mịch, trong lòng Mặc Phùng Dương lập tức nổi lên một dự cảm không tốt.
Trong đầu nữ nhân này suy nghĩ điều gì, hắn không bao giờ đoán được.
Động tác tiếp theo của nàng, luôn khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn!
Biết rõ môi nàng ấm áp, nhưng khi đôi môi đó mạnh mẽ đè lên bờ môi có chút lạnh buốt của mình, Mặc Phùng Dương cảm thấy như vừa mới tỉnh mộng. Hắn thấy nàng bởi vì khẩn trương mà nhắm chặt mắt, lông mi và mí mắt còn đang khẽ run rẩy…
Ha, khẩn trương như vậy mà còn cố giả vờ bình tĩnh.
Đây là lần đầu Mặc Phùng Dương gặp một nữ nhân to gan lớn mật, lại không biết xấu hổ như vậy.
Lần đầu tiên bị người khác cưỡng hôn.
Lỗ tai của hắn nóng lên, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của Vân Khương Mịch, hắn lại nhịn không được mà sinh ra †âm tư muốn trêu đùa nàng.
Hắn nhẹ nhàng quay đầu đi: “Vân Khương Mịch, ngươi muốn làm gì?” Giọng nói của Mặc Phùng Dương mang theo một chút khàn khàn, càng thêm gợi cảm liêu nhân.
“Ta muốn ăn đậu hủ của ngươi, muốn chiếm tiện nghi của ngươi, để ngươi bớt độc mồm độc miệng” Vân Khương Mịch ngẩng đầu, hai bên gương mặt đã ửng hồng, trông như thoa lên một tầng phấn dày nặng.
Nàng cố chấp cúi đầu, chôn mặt vào cổ hắn.
Nhìn yết hầu gợi cảm kia nhô lên…
Vân Khương Mịch cẩn thận, thử thăm dò hôn lên.
“Oanh” một tiếng, Mặc Phùng Dương chỉ cảm thấy như có một dòng điện chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu!
Nữ nhân này, rốt cuộc nàng có biết nàng đang làm gì hay không!
Quả thực to gan lớn mật!
“Vân Khương Mịch, bổn vương chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi” Mặc Phùng Dương đẩy nàng ra, giọng nói càng thêm khàn đặc.
Vân Khương Mịch ngẩng đầu nhìn kỹ hắn, nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra sự u ám… Nàng đột nhiên cười to: “Mặc Phùng Dương, ngươi sợ sao?”
“Hay là ngươi không được?” Mặc Phùng Dương: “..” Một người nam nhân, chuyện không có tôn nghiêm nhất chính là bị nữ nhân nghi ngờ không được!
“Đây là ngươi tự tìm” Mặc Phùng Dương hừ lạnh một tiếng, chậm rãi vươn tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Hắn đang muốn nghiêng người đè nàng lên ghế thì bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên từ ngoài cửa: “A…”
“Aaaaal” Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương lập tức bị mấy tiếng thét chói tai này dọa cho bừng tỉnh.