Chương 390
Nếu như để mấy lời này truyền ra ngoài, không chỉ Tôn Đáp Ứng khó giữ nổi cái mạng nhỏ.
Thậm có khả năng cao còn liên lụy đến cả Triệu hoàng hậu!
Ngu xuẩn!
Bà thầm mắng trong lòng một câu.
“Vâng, thần thiếp đã biết, đa ta nương nương giáo huấn.”
Tôn Đáp Ứng tủi thân cúi thấp đầu, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Thấy thế, Triệu hoàng hậu vừa nén cơn giận trong lòng xuống, ra hiệu với Trương ma ma. Trương ma ma biết ý, tiến đến trước mặt đỡ Tôn Đáp Ứng đứng dậy: “Tiểu chủ, nương nương chúng ta cũng là vì tốt cho người!”
“Những lời này nếu như để hoàng thượng nghe thấy, có thể sẽ bị chém đầu!”
“Ta biết rồi”
Tôn Đáp Ứng oan ức cắn môi, dáng vẻ như vừa chịu khổ, rồi lại ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này Triệu hoàng hậu mới lên tiếng: “Hoàng thượng sủng hạnh ngươi lâu như thế, sao bụng ngươi vẫn chưa có động tĩnh gì?”
“Có tìm thái ý đến khám chưa? Cơ thể không xảy ra vấn đề chứ?”
Nói đến chuyện này, Tôn Đáp Ứng càng khóc lóc thảm thiết hơn.
Triệu hoàng hậu mất kiên nhã “Nương nương, thần thiếp có nỗi khổ trong lòng!”
Tôn Đáp. Ứng vừa mới được Trương ma ma đỡ dậy thì lại quỳ gối xuống trước mặt Triệu hoàng hậu, ôm chặt lấy chân bà: “Nương nương, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!”
Nói thì nói đi, khóc cái gì?”
Triệu hoàng hậu thấp giọng hỏi: “Lại làm sao vậy?”
“Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài ấy…”
Tôn Đáp Ứng cắn chặt môi, lời tiếp theo có vẻ dường như khó nói ra.
Ánh mắt Triệu hoàng hậu càng mất kiên nhẫn hơn, nàng mới nghẹn ngào, cúi đầu nói: “Nương nương, hoàng thượng chưa từng sủng ái thần thiếp!”
“Cái gì?”
Triệu hoàng hậu kinh ngạc!
Vì quá chấn động, tách trà trong tay bà cũng rơi xuống…
Trúng ngay đầu Tôn Đáp Ứng.
Nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng, tách trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nước trà văng khắp nơi, bắn tung tóe lên y phục của Tôn Đáp Ứng.
May là nước trà còn ấm, nếu không sợ rằng đã phỏng hết mặt nàng tai Tôn Đáp Ứng còn bị dọa đến hô lên một tiếng, ôm lấy mái tóc ướt sủng đứng dậy: “Nương nương…
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Ánh mắt Triệu hoàng hậu trở nên âm trầm trừng mắt với nàng ta.
Không hổ là hoàng hậu, nhanh chóng đã lấy lại tinh thần.
“Thần thiếp nói, nói…”
Thấy sắc mặt Triệu hoàng hậu u ám như vậy, Tôn Đáp Ứng lo sợ đến lạnh cóng cả người, giọng nói run rẩy đáp lại: “Thần thiếp vào cung lâu như vậy, hoàng thượng chưa từng sủng hạnh thần thiếp!”
“Sao có thể?!”
Triệu hoàng hậu căn răng: “Khoảng thời gian trước đây, không phải đêm nào ngươi cũng ở điện Cần Chính sao?”
“Chẳng phải nhiều lần hoàng thượng ngủ lại cung Tích Nguyệt sao?”
Chính vì nguyên nhân này, trong cung mới truyền ra tin đồn: Tôn Đáp Ứng thay thế được được Đức phi nương nương, trở thành phi tân được hoàng thượng sủng ái nhất.
Ngay đến cả Triệu hoàng hậu cũng cho là như vậy.
Lúc này lại nghe Tôn Đáp Ứng nói rằng, hoàng thượng chưa từng sủng hạnh nàng ta!
Chả trách, đến bây giờ nàng ta vẫn chưa mang thai!”
“Nếu như hoàng thượng chưa từng sủng hạnh ngươi thế thì ngươi lấy tư cách gì mà ăn nói ngang ngược ở hậu cung?
Lúc hoàng thượng ở cùng người thì làm cái gig?”
Triệu hoàng hậu như nghiến cả hàm răng để thốt ra câu nói này.
“Hoàng thượng, ngài ấy, ngài ấy.
Tim Tôn Đáp Ứng đập loạn xạ, nhắm chặt mắt khóc lóc, đáp lại: “Hoàng thượng bảo thần thiếp ngủ dưới đất!”
Triệu hoàng hậu: “…”
Trương ma ma cũng kinh ngạc, cẩn thận liếc nhìn sang Triệu hoàng hậu: Nương nương, rốt cuộc hoàng thượng có ý gì”