Chương 434
Cho nên mặc dù Thục phi lớn tuổi, tiến cung cũng sớm hơn, nhưng bà ta chỉ có thể ngoan ngoãn gọi Đức phi một tiếng “Tỷ tỷ”. Những năm gần đây bởi vì không con, ở trong mắt mọi người, Thục phi là một con gà mái không biết đẻ trứng.
Tuy rằng mọi người không nói rõ, nhưng sau lưng đều chê cười bà ta!
Thoạt nhìn Đức phi là một người ngu ngơ, nhưng với sức chiến đấu này, đương nhiên Thục phi đánh không lại.
Triệu hoàng hậu thấy cục diện hơi căng thẳng, bèn khẽ cười, lên tiếng hòa giải: “Hai người các ngươi ấy, qua nhiều năm qua rồi mà vẫn cứ thích cãi nhau như mấy tiểu cô nương”
Ai bảo hôm nay tâm trạng của bà ta vô cùng tốt!
“Đức phi, tức phụ của lão Thất gả vào phủ Minh Vương cũng được năm năm rồi phải không?”
Bà ta bưng chung trà, nụ cười mang theo thâm ý: “Cần phải nỗ lực hơn!”
“Nương nương nói phải”
Trong lòng Đức phi đau xót nhưng trên mặt vẫn tươi cười.
Bà cũng nâng chung trà lên, ý vị thâm trường nhìn Triệu hoàng hậu một cái: “Phương tần đi sớm, Hoàng Thượng từng nói qua, dặn nương nương quan tâm đến lão Nhị”
“Tức phụ của lão Nhị đã gả vào phủ Hàn Vương hơn sáu năm, càng phải nỗ lực hơn mới đúng!”
“Nương nương thân là chủ hậu cung, cần phải quan tâm hai phu thê lão Nhị nhiều hơn! lão Nhị đứng trước, sau đó mới đến lão Thất, loại chuyện này phải để lão Nhị trước mới được”
Hai ánh mắt chạm vào nhau, giữa không trung như bùng lên tia lửa điện.
Triệu hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy đau răng.
Hai nhi tử của bà ta đều đã cưới vợ, đều sinh hạ nữ nhi.
Nhưng Mặc Hàn Vũ…
Lúc trước, khi mẹ đẻ của hắn ta qua đời. Quả thật Mặc Quốc Thiên đã dặn dò bà ta phải quan tâm Mặc Hàn Vũ thật tốt, xem hắn ta như nhỉ tử thân sinh của mình mà đối đãi.
“Hay là nương nương chỉ quan tâm đến lão Đại và lão Tam, không quan tâm lão Nhị? Bởi vì lão Nhị không phải do nương nương sinh ra?”
Đức phi tiếp tục đâm chọc bà ta.
Triệu hoàng hậu suýt nữa bị bà chọc tức hộc máu.
Bà ta lại trải nghiệm công phu chọc tức chết người khác của hai mẹ chồng nàng dâu Đức phi và Vân Khương Mịch lần nữa.
Nước trà trong chung mãi vẫn không thể đưa vào miệng.
Bà ta dứt khoát buông chung trà: “Chuyện này không cần Đức phi nhọc lòng, ngươi vẫn nên quản tốt nhỉ tử của mình thì hơn. Chuyện của lão Nhị, bổn cung sẽ tự mình dặn dò”
“Vậy thì tốt rồi! Chuyện con dâu và nhi tử của thần thiếp cũng không nhọc nương nương lo lắng”
Đức phi nhẹ nhàng buông chung trà: “Nương nương quản lý lục cung rất vất vả, bớt nhọc lòng, tránh việc mau già”
Dứt lời, bà đứng dậy hành lễ: “Cơ thể thần thiếp không khoẻ, cáo lui trước”
Đức phi kiêu ngạo rời đi…
Bà vừa mới rời đi, Triệu hoàng hậu đã tức giận đến mức đập chung trà trong tay. Chúng phi tần phía dưới ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ tai ương ập lên đầu.
Triệu Hoàng hậu và Đức phi tranh chấp, phảng phất như cửa thành bùng cháy.
Mấy người bọn họ không dám lắm miệng, chỉ sợ tai bay vạ gió…
Chỉ có Thục phi lớn gan trấn an Triệu Hoàng hậu vài câu, rồi lại châm ngòi vài câu. Chẳng qua bà ta chỉ dám nói Đức phi kiêu ngạo thế này thế nọ.
Sau khi trở về cung Vĩnh Thọ, Đức phi cũng tức giận đập một bộ trà cụ.