Chương 504
“xì xì” hai tiếng, Độc Nhãn Long che mắt đau đớn kêu lên: “Người làm sao có thể không nói quy tắc giang hồ chứ?! Ta lời còn chưa nói xong, người làm sao đã xịt vào ta rồi!”
“Còn quy tắc giang hồ nữa!”
‘Vân Khương Mịch không chút khách khí cười nhạo: “Chuyện đánh nhau như vậy ai nói với ngươi về đạo đức võ thuật, đây cũng phải là võ đài!
Độc Nhãn Long không nói được gì nghẹn lại, ôm lấy mắt lại lăn lộn trên mặt đất: “Cái mà người xịt đó rốt cuộc là cái gì vậy”
“Ám khí” này lại nguy hiểm đang sợ như vậy?!
‘Vân Khương Mịch đến gần, cầm bình xịt lại xịt mấy lần vào mắt của hẳn ta Độc Nhãn Long gào thét càng to.
“Nói thật, ta lần đầu tiên dùng món đồ này đấy! Nhưng xem ra hiệu quả cũng không tệ lầm”
Nàng chăm chú nhìn hướng dẫn sử dụng ở trên bình đọc một lần, đăm chiêu nói: “Sau này Mặc Phùng Dương đồ con chó kia dám bắt nạt ta, ta sẽ xịt hán!
‘Vừa rồi vòng tay rất nóng bỏng.
‘Vân Khương Mịch còn tưởng rắng, là nguy hiểm lớn biết bao đây.
Có điều đối lại nếu là cô nương bình thường, đêm nay cũng sợ rằng thật sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vân tốt là nàng, ‘Vòng tay đã khôi phục như bình thường, Vân Khương Mịch nhìn đám người áo đen ngã xuống đất dậy không nổi, ôm mắt gào khóc: “Một đám cả chớn!
Dám đánh chủ ý của bà cô đây?
“Nói! Là ai bảo các ngươi tới?”
Nàng đạp một cái trên ngực của Độc Nhãn Long.
‘Vốn tưởng rắng đám người áo đen này, là nhân vật lợi hại, trước mắt vừa nhìn chẳng qua chỉ là đám người ô hợp mà thôi!
“Bà cô xin tha mạng!”
‘Độc Nhãn Long rất biết điều, vội vã đổi xưng hô: “Ta cũng không biết là ai muốn giết người! Thấy dáng người là một nữ nhân! Cô nương đó lại mang khăn che mặt, đi vào sào huyệt của chúng ta, cho chúng ta bạc”
“Sau đó chỉ nói một câu: Hành hạ đến chết con tiện nhân Vân Khương Mịch kial’ Độc Nhãn Long nắm chặt ngón tay, học được giống y như thật Chỉ là Độc Nhãn lại vừa đỏ vừa sưng, nhìn trông rất buồn cười Nhìn gương mặt râu quai nón của hắn ta, ngón tay xếp hình hoa lan bóp cổ họng hn ta… Vân Khương Mịch trong lòng thấy phát tởm: ‘Câm miệng ngươi địt Độc Nhãn bị đạp một cước, biết điều ngậm miệng lại ‘Vân Khương Mịch hai tay chống cảm, tự lẩm bẩm: “Nữ nhân mang khăn che mặt?”
“Hành hạ đến chết con tiện nhân Vân Khương Mịch kia?”
Giọng điệu này, nghe có chút quen.
Người muốn đánh chết nàng “tiện nhân này rất nhiều, nhưng mà đều là đố ky thân phận của nàng sẽ không trằng trợn nói ra, muốn hành hạ nàng đến chết Người không kiêng nể như vậy…
Cũng không nhiều.
Nàng cẩn thận ở trong đầu phân tích một hồi, lại hỏi: “Người phụ nữ đó, có phải chỉ có cao như vậy?”
Nàng đưa tay ra ra dấu một cái Độc Nhãn Long cố gắng mở to con mắt còn lại sưng đỏ ra lại giấy giụa bò lên, gãi đầu cẩn thận nhớ lại một chút: “Bà cô, người ước chừng bằng tay như vậy cũng quá lùn rồi chứ?”
“Khoảng chừng cao như vậy”
Hắn ta tay ước tính một chút.
Cao đến thái dương của Vân Khương Mịch.
Tân Nghiên Tuyết vóc người cũng gần như vậy, bây giờ cũng đang bận xử lý chuyện của Vân Ngọc Linh, càng bị cấm không được phép ra khỏi phủ Doanh Vương. Cho nên nàng ta xem như là có thuật phân thân.