Chương 289
Mà Lưu Đại Văn này đã thể hiện chút năng lực trước mặt Mặc Quốc Thiên, cho nên được ông ta rất trọng dụng.
Mặc Quốc Thiên vẫn luôn nghĩ Lưu Đại Văn là học trò của Huyền Sơn tiên sinh thật.
Lúc Lưu Đại Văn nghe Mặc Phùng Dương hỏi, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Vương gia có ý gì? Chẳng lẽ Vương gia đang hoài nghi rằng vi thần nói dối, giả mạo là học trò của Huyền Sơn tiên sinh sao?”
Hắn ta biết rõ điều đó mà còn có mặt mũi đi hỏi ngược lại sao?
Mặc Phùng Dương cười nhạt: “Bổn vương có ý này thật.”
Sắc mặt Lưu Đại Văn cứng đờ.
Rồi hắn ta lập tức nhìn về phía Mặc Quốc Thiên với vẻ oan ức: “Hoàng thượng, sư phụ vi thần là Huyền Sơn tiên sinh, không phải là người không biết!”
“Vương gia, đây là Vương gia đang muốn vu oan giá họa cho vi thần!”
Mặc Quốc Thiên cau mày không nói gì, Mặc Phùng Dương chợt cười: “Vu oan giá họa ư?”
“Lưu đại nhân, ngươi nói là họ trò của Huyền Sơn tiên sinh, năng lực của Huyền Sơn tiên sinh bổn vương cũng biết… ngươi có tý khôn vặt, mà lại dám giả mạo làm học trò của Huyền Sơn tiên sinh sao?”
Mọi người đều kinh ngạc.
Lưu Đại Văn giả mạo là học trò của Huyền Sơn tiên sinh?
Lưu Đại Văn luống cuống.
Hắn ta không biết Mặc Phùng Dương nói vậy chỉ để lừa mình hay là đã biết cái gì đó thật.
Nhưng giờ phút này, hắn ta không dám để lộ ra chân tướng, nếu không hôm nay cái mạng nhỏ này cũng khó mà giữ được “Hoàng thượng, Vương gia vu oan cho vi thần!”
Hắn ta chỉ cậy uy lực của Mặc Quốc Thiên để xin giúp đỡ…
“Rốt cuộc có oan uổng hay không, thì bây giờ bổn vương sẽ chứng thật.”
Nụ cười trên khóe môi Mặc Phùng Dương vẫn chưa biến mất, chẳng qua là trông hơi khiếp người: “Không ai không biết Huyền Sơn tiên sinh rất lợi hại, Ngươi đã nói ngươi kế nghiệp sư phụ Huyền Sơn tiên sinh, vậy chắc hẳn ngươi cũng tinh thông các loại quỷ thuật, quái tượng nhỉ”
“Dẫu sao lần này điềm chẳng may của Thần Cơ Doanh chỗ bổn vương, cũng do quẻ tượng của ngươi báo hiện.”
Lưu Đại Văn Không hiểu hắn có ý gì, nên không dám tùy p lời.
Còn Mặc Quốc Thiên thì như đang suy nghĩ điề– gì đó mà nhìn hắn ta.
“Như vậy thì chẳng lẽ quái tượng của ngươi không nói trước chuyện bổn vương sai người đánh ngươi tối hôm qua?
Hoặc không có điềm báo gì nhắc nhở ngươi hay sao?”
Mặc Phùng Dương lại hỏi.
Sắc mặt Lưu Đại Văn cứng ngắc, vẻ hốt hoảng trong ánh mắt không thể che giấu được.
“Vương gia nói đùa, cho dù là quái tượng tiên đoán thì cũng phải… cũng phải bốc một quẻ trước mới được”
Hãn ta lắp ba lắp bắp biện giải cho mình: “Nếu không bói quẻ, thì không thể nhìn thấy quái tượng!”
Lời giải thích này cũng miễn cưỡng hợp lý.
Ngay cả Mặc Phùng Dương cũng đồng ý, hắn gật đầu: “Vậy bổn vương cho ngươi một cơ hội, ngươi bốc một quẻ xem tiếp theo, bổn vương sẽ làm gì ngươi?”
Các đại thần trố mắt nhìn nhau một lần nữa, không biết rốt cuộc Mặc Phùng Dương muốn làm gì.
Mặc Quốc Thiên cũng chống cằm, giống như đã hết tức giận, bắt đầu xem cuộc vui.
Lưu Đại Văn luống cuống.
Hắn ta đâu biết Minh Vương lại khó chơi như thế?