Chương 374
Cuối cùng ông ta bị chọc tức đến bật cười: “Đúng là nha đầu thối con chỉ biết ỷ vào trằm dung túng cho con thôi!”
Cho nên nàng mới dám làm xằng làm bậy trước mặt ông †a.
Mà từ có nghĩa gần với làm xẵng làm bậy nhất chính là thích gì làm nấy.
Vân Khương Mịch mặt dày vô sỉ thừa nhận: “Đa tạ phụ hoàng yêu thương! Đúng rồi phụ hoàng, con kể cho người nghe một câu chuyện cười nhé?”
“Nói đi!”
“Người có biết thành ngữ làm xằng làm bậy này có thể dùng thành thành ngữ thú vị nào để thay thế không?”
Mặc Quốc Thiên nhìn thoáng qua Mặc Phùng Dương, chỉ thấy hắn cũng có vẻ mặt tò mò đứng ở cửa, rõ ràng cũng chưa từng nghe qua câu chuyện cười này. Ông ta lập tức lắc đầu: “Con nói đi”
“Thích gì làm nấy!”
Vân Khương Mịch cười đến híp mắt.
Mặc Quốc Thiên nhất thời không kịp phản ứng, ngược lại Mặc Phùng Dương ở cửa lại cười ra tiếng.
“Cái này thì có gì đáng cười chứ?”
Mặc Quốc Thiên nhíu mày.
Chuyện cưới này cũng quá nhạt nhếo rồi đó!
“Con xem thường trẫm sao?”
Vân Khương Mịch thấy rõ ràng là ông ta chưa phản ứng kịp, nàng vừa cười vừa giải thích cho ông ta: “Thích gì làm nấy vì thích gì thì làm nấy, muốn làm gì cũng được đó ạ”
Cuối cùng Mặc Quốc Thiên cũng kịp phản ứng lại: “… Mau cút đi!”
“Phụ hoàng, năng lực ứng biến của người không được rồi!
€ó lẽ là do người đã có tuổi rồi đúng không?”
Vân Khương Mịch lắc đầu: “Ngày khác con dâu lại vào cung, con sẽ khai thông tư tưởng cho người!”
Nhưng nàng lại có nghĩ dẫn Phong Bảo vào cung, “kích thích” Mặc Quốc Thiên một chút mới được.
Dù sao, so sánh Đức phi với Hoàng tổ mẫu này…
Nàng vẫn rất muốn Mặc Quốc Thiên biết rằng, ông ta đã có Tiểu hoàng tôn rồi.
Chỉ là cục diện trước mắt vẫn chưa ổn định, nếu nói chuyện này ra thì còn quá sớm sớm. Nàng muốn mọi thứ ổn định lại mới để cho Phong Bảo xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu không chỉ sợ nhi tử của nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù nàng và Mặc Phùng Dương có liều mạng che chở nhi tử thì cũng không địch lại được những mũi tên lạnh lẽo âm thâm không đếm được đó…
Trong lòng Vân Khương Mịch nặng nề ra khỏi cung.
Màn đêm buông xuống.
Sau khi nàng ngủ với nhi tử, nàng nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của Phong Bảo, lại nhớ tới dáng vẻ ban ngày Phong Bảo khóc lóc ồn ào.
Vân Ngọc Linh…
Khoảng thời gian này, Vân Khương Mịch bận rộn đến mức chân không chạm đất, nên nàng đã bỏ quên nhân vật số một như vậy.
Nàng không làm khó nàng ta thì Vân Ngọc Linh lại không biết tốt xấu, vươn móng vuốt về phía Phong Bảo…
“Vân Ngọc Linh ơi Vân Ngọc Linh, muội ngàn vạn lần không nên, không nên ra tay với nhi tử của ta!”
Vân Khương Mịch gắt gao nắm chặt tấm chăn, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Nhìn thoáng qua Phong Bảo đang ngủ, nàng lặng yên không một tiếng động mà bước xuống đất.
“Như Ngọc”
“Vương phi.”
Như Ngọc và Như Minh bây giờ còn cung kính với nàng hơn so với Mặc Phùng Dương. Thấy nàng đi ra ngoài, Như Ngọc vội vàng hiện thân: “Vương phi có chuyện muốn dặn dò sao?”
“Ừm”
Vân Khương Mịch gật đầu: “Ngươi lập tức đi một chuyến…
Nàng vẫy tay với Như Ngọc, ý bảo nàng ta ghé tai lại đây.
Nghe xong lời nàng dặn dò, Như Ngọc tỏ vẻ hiểu rõ, lập tức biến mất trong bóng đêm.
Vân Khương Mịch nhìn về phương hướng của Quốc Công phủ, cười lạnh như băng.