Chương 341
Do phẫn nộ mà nàng nắm chặt khăn gấm trong tay làm khăn gấm biến dạng. Mặc Lệ Nga hung dữ nói: “Nghe nói thật sự trước đó Tôn Trọng Mạnh đã cưới mấy thê tử rồi”
“Nhưng đều bị hắn ngược đãi chết rồi. Tôn Trọng Mạnh này là một người mê bài bạc.”
“Ngày thường, không vào chỗ đánh bạc thì bịn rịn chốn trăng hoa, thành thạo tất cả các loại chơi bời phóng đãng!
Ngày nào cũng say quắc cần câu…”
“Thanh danh trên phố cũng chẳng tốt đẹp gì, ham ăn biếng làm, tính tình nóng nảy, quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng không thân thiết”
Vân Khương Mịch cau mày.
Người như vậy đến cả cô nương trong sạch của mấy gia đình bình thường cũng không tình nguyện cưới nhỉ?
Nói gì đến Mặc Lệ Nga có thân phận là một công chúa tôn quý!
Mặc Lệ Nga cau mày xì một câu: “Dùng một câu để hình dung thì cái tên Tôn Trọng Mạnh này là một tên đại gian đại ác! Là, là…
Nàng ta bối rối nhìn Vân Khương Mịch một cái.
Vân Khương Mịch ngầm hiểu, trả lời giúp nàng ta: “Là một con rệp trong nhà xí.”
Mặc Lệ Nga: “
Nàng ta muốn mắng như vậy, nhưng thân là công chúa hoàng thất, giáo dưỡng phải đi đầu.
Nàng ta được nuông chiều từ bé cũng không thể mắng những câu tồi tệ như vậy được.
Muốn mắng người cũng không tìm được tư liệu sống!
Đúng!”
“Vậy phụ hoàng đồng ý rồi à?”
Vân Khương Mịch biết, chắc chắn Mặc Quốc Thiên sẽ không đồng ý hôn sự này. Nhưng nàng thấy Mặc Lệ Nga tức giận như vậy, cũng thuận theo ý nàng ta mà hỏi.
“Phụ hoàng vẫn đang suy xét”
“Suy xét?”
Lần này, Văn Khương Mịch cũng xù lông rồi: “Cái loại cặn bã rác rưởi này, suy xét con khỉ gì nữa!”
Mặc Lệ Nga nghẹn họng nhìn nàng trân trối: “Thất tẩu tẩu..
“Bình tính! Văn minh! Ngươi là thục nữ!”
Nàng ta đã biết tẩu tẩu nhà mình là một người rất ghê gớm, đến cả Mẫu phi cũng không phải đối thủ của nàng.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, tẩu tẩu nhà mình mở miệng ra nói toàn những lời tục tíu như vậy, quả là nàng ta lạc hậu quá rồi!
Nếu Thất tẩu tẩu thật sự trở mặt mắng nhau với Mẫu phi, e rằng dù Mẫu phi cưỡi thiên lý mã cũng không đuổi kịp nàng nhỉ?
Thấy nàng ta hết hồn như vậy, Vân Khương Mịch mới hít sâu một hơi, cố gắng dùng từ văn minh: “Trong não Tôn Đáp Ứng này chứa bã đậu hay chứa phân mà lại dám đưa ra yêu cầu như vậy?”
Mặt nàng lộ ra nét cười: “Quả là không biết trời cao đất rộng mài”
“Đúng đó Thất tẩu tẩu! Nên ta vô cùng tức giận! Nhưng không tìm được ai để kể khổ!”
Mặc Lệ Nga trưng ra vẻ mặt tủi thân.
Đi xin Mặc Quốc Thiên, đáng tiếc đến cả cửa Ngự thư phòng nàng ta cũng không thể vào.
Đi gặp Đức phi, lại được cho hay là gần đây bà không khỏe, không muốn gặp ai cả.
Thất ca ca là nam nhân, gần đây lại bận rộn chuyện Thần Cơ Doanh… Nếu nam nhân như hắn biết chuyện này, e là thẳng tay giết Tôn Đáp Ứng và Tôn Trọng Mạnh luôn.
Mà bây giờ Tân Nghiên Tuyết bị Mặc Lệ Nga cho vào “danh sách đen” từ lâu rồi.
Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đến xin Vân Khương Mịch giúp đỡ.
“Lệ Nga, muội đừng sợ.”
Vân Khương Mịch nhẹ nhàng võ vai nàng: “Chắc chắn phụ hoàng sẽ không đồng ý chuyện này!”
“Sao ngươi chắc chắn như vậy?”
Mặc Lệ Nga tỏ ý không tin: “Phụ hoàng cưng chiều Tôn Đáp Ứng như vậy, lại chưa từ chối yêu cầu của nàng ta. Ta thấy, ta không thể trông cậy phụ hoàng để người có thể bảo vệ ta rồi”