Mục lục
Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305

 

Đến lúc đó lại nói hắn không tin tưởng nàng, hoài nghi nàng làm bừa ở bên ngoài.

 

Nghĩ tới nghĩ lui Mặc Phùng Dương đành buông tha ý nghĩ phái người đi theo nàng.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thấy sắc trời không còn sớm nữa lúc này mới tiến cung thượng triều.

 

Có nhóc con tinh quái như Phong Bảo giúp sức từ bên trong nên thái độ hôm nay của Vân Khương Mịch cũng buông lỏng hơn.

 

Chắc vài ngày nữa là có thể đón mẫu tử hai người về Vương phủ rồi.

 

Hôm nay hơi sớm.

 

Đến buổi chiều Vân Khương Mịch đã lên tới núi Vân Vụ.

 

Huyền Sơn tiên sinh ‘tiên phong đạo cốt trong miệng người đời lúc này đang nằm trên một tảng đá tắm nắng. Hai chân ông ta vắt chéo vung vẩy, bên người còn đặt một con gà.

 

Không chỉ ông ta nằm tắm nắng mà con gà kia cũng bị bắt phải nằm bên cạnh ông ta cùng phơi nắng.

 

Có lẽ do con gà kia không nghe lời nên Huyền Sơn tiên sinh dùng dây thừng buộc nó lại, ép buộc nó nằm bên người.

 

Thấy thế Vân Khương Mịch bày tỏ không biết nên nói gì.

 

Huyền Sơn tiên sinh này, ngày thường chắc là quá mức cô đơn đi?

 

Nàng đến gần liếc nhìn con gà bị trói, lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc u oán trong mắt một con gà…

 

Nàng nở nụ cười trầm thấp.

 

“Nha đầu thối, cười cái gì?”

 

Huyền Sơn tiên sinh liếc nhìn nàng.

 

Vân Khương Mịch duỗi tay chỉ vào con gà bên cạnh ông †a: “Huyền Sơn tiên sinh, ngài nhìn kỹ một chút, con gà này của ngài có phải đang muốn biểu đạt điều gì đó?”

 

“Gà thì có thể biểu đạt cái gì? Ngoại trừ việc kêu quang quác’ ra thì nó cũng không biết nói chuyện”

 

Tuy nói như vậy nhưng Huyền Sơn tiên sinh cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.

 

Ông ta ngóc đầu lên, tỉ mỉ quan sát con gà kia.

 

“Không có gì hết!”

 

“Có phải nó đang nói với ông: mau thả ta ra! Tên ác độc nhà ngươi!”

 

Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn.

 

Huyền Sơn tiên sinh: “… Ta cảm giác dường như ngươi đang mắng ta?”

 

“Không, ta đang khen ngợi ông.”

 

Vân Khương Mịch tháo dây thừng buộc con gà ra, bất đắc dĩ nói: ” Ngài đây chẳng phải đang làm khó người… làm khó gà sao? Nó có thể nằm như vậy thì ngài cũng không phải dùng dây thừng buộc lại rồi”

 

“Chẳng phải ngươi nói hôm nay làm gà nướng cho ta à?”

 

Huyền Sơn tiên sinh mang vẻ mặt mong chờ nhìn nàng.

 

Ông ta chà xát hai tay, tha thiết nhìn chằm chằm con gà trong tay nàng. Nếu không phải còn cố ky hình tượng thì phỏng chừng nước miếng đã chảy ra khỏi miệng rồi.

 

Vân Khương Mịch: “…”

 

Đối với đồ ăn ngon Huyền Sơn tiên sinh đều nhớ rõ hơn tất cả mọi thứ.

 

Lời nàng nói xuống núi ngày hôm qua đến hôm nay lão già này lại bắt đầu giả bộ hồ đồ rồi!

 

Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng phải ông nói tiếc mấy con gà này sao? Sao có thể vì gà nướng mà bán chúng đi?”

 

Huyền Sơn tiên sinh nghiêm túc đáp lại: “Ngươi thì biết cái gì”

 

“Trên đời này chỉ có rượu và đồ ăn ngon là không thể phụ lòng!”

 

“Nếu ông theo ta xuống núi, ta tuyệt đối không khiến ông phụ lòng hai thứ này”

 

Vân Khương Mịch thừa cơ nói.

 

Huyền Sơn tiên sinh khinh bỉ nhìn nàng một cái: “Đừng hòng mua chuộc ta! Ta là người như thế nào? Sẽ bị ngươi mê hoặc thần trí sao?”

 

Lời này chính là ý không muốn xuống núi cùng nàng.

 

Vân Khương Mịch đột nhiên tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK