Chương 463
“Không có, sao vậy?”
Mặc Phùng Dương mở mắt ra.
Có lẽ do đêm qua ngủ không ngon nên đôi mắt của hắn hơi đỏ.
Vân Khương Mịch không kiềm được nghĩ đến những gì Như Minh nói, Mặc Phùng Dương tự tay chạm khắc ngọc trâm cho nàng…
Ánh mắt của nàng vô thức rơi vào đôi tay của hắn, thấp thoáng có thể nhìn thấy những vết thương thô ráp. Nàng lặng lẽ dời mắt đi: “Ta cảm thấy ngươi hôm nay rất lạ.”
Làm sao mà Mặc Phùng Dương không nhận thấy ánh mắt của nàng chứ?
Hắn vốn định rút tay lại ngay lập tức.
Nhưng nhìn thấy sự phức tạp loé lên trong mắt nàng, liền “điềm nhiên như không” giang hai tay ra: “Bổn vương đêm qua ngủ không ngon”
“Cho nên nghỉ ngơi một lát, có gì lạ?”
Ngủ không ngon và giang hai tay đầy vết thương ra…
Không cái nào là không phải đang nhắc nhở Vân Khương Mịch: Mau hỏi bổn vương đã làm gì đêm qua đi!
Vân Khương Mịch rụt cổ lại dựa vào toa xe.
Mặc Phùng Dương nghiến răng nghiến lợi: “Nàng không hỏi tại sao bổn vương ngủ không ngon sao?”
Hắn suýt nói thẳng ra: Mau quan tâm ta đi, đồ nữ nhân xấu xal Vân Khương Mịch nghe ra hàm ý của hắn, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi: “Đêm qua ngươi đi trộm bò sao?”
Mặc Phùng Dương: “…
Giữa hai người họ, không thể nào giao tiếp bình thường được!
Thấy trên đầu hắn đang bốc lửa, Vân Khương Mịch cười trộm trong lòng.
“Ta rất lo lắng”
Khi nghe thấy câu nói này, Mặc Phùng Dương tưởng nàng đang lo lắng cho hẳn… vội ngồi thẳng người lại, giả vờ không quan tâm và kiêu ngạo hỏi: “Nàng đang lo lắng điều gì?”
“Ta lo lắng Phong Bảo”
Vân Khương Mịch u buồn thở dài một tiếng.
Mặc Phùng Dương: “…”
Cứu với, trái tim của hẳn có chút đaul Khó chịu đến không thở được, suýt chút đã ngạt chết!
‘Vân Khương Mịch chớp mắt với hắn: “Chuyện này ta vốn định tự mình tìm cách, nhưng dù sao ngươi cũng là cha hờ của Phơng Bảo. Ta nghĩ cũng nên thảo luận với ngươi, đưa ra biện pháp”
Cha hờ?
Mặc Phùng Dương suýt chút thở không ra hơi: “Bổn vương chính là cha của nó!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu.
Như Vân, người lái xe ngựa nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người bên trong, cười đến không ngậm được mồm.
Chủ nhân ơi là chủ nhân, ngài cũng có ngày hôm nay à?
“Chuyện gì, nói!”
Mặc Phùng Dương vén rèm lên, ngắm nhìn những con phố hoàng hôn ở bên ngoài. Hắn tốt hơn là đừng nên nhìn Vân Khương Mịch, dù sao thì nữ nhân này muốn khiến người ta tức chết là hoàn toàn không có dấu hiệu nào.
“Ta đang nghĩ, chúng ta có nên đưa Phong Bảo đến gặp phụ hoàng hay không”
Vân Khương Mịch nghiêm túc nói.
Khi vừa dứt lời… Mặc Phùng Dương hơi ngạc nhiên: “Nàng nói cái gì?”