Chương 417
“Chuyện giữa Vân Ngọc Linh và Khinh Nhi, kinh thành đã truyền đến ồn ào huyên náo. Nếu bổn cung làm chủ, để Vân Ngọc Linh tiến vào vương phủ. Thứ nhất sẽ khiến phủ Tể tướng sinh lòng bất mãn. Thứ hai, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ trách cứ.”
Mặc Quốc Thiên cấm túc Mặc Vân Khinh tại phủ Doanh Vương là vì muốn trách phạt hắn ta, để hắn ta tĩnh tâm hối lỗi.
Ai ngờ Mặc Vân Khinh còn chưa hối lỗi, đã nháo ra chuyện với Vân Ngọc Linh.
Nếu Mặc Quốc Thiên nghe được chắc chắn sẽ giận dữ!
“Hiện giờ Hoàng Thượng vẫn chưa nói rõ muốn xử trí Khinh Nhi ra sao. Điều này chứng tỏ ngài ấy còn chưa hết hy vọng với Khinh Nhi, chắc chắn Khinh Nhi vẫn còn cơ hội”
Triệu Hoàng hậu buông tay, nhìn ánh nến đang cháy: “Không thể để chuyện này huỷ hoại tương lai của Khinh Nhi”
“Chỉ có điều…”
Bà ta muốn nói lại thôi.
Triệu Hoàng hậu đứng dậy, đi qua đi lại trong điện.
Sau một lúc lâu, bà ta mới thấp giọng nói: “Nếu ngay thời điểm mấu chốt này mà Vân Ngọc Linh có thể mang thai hài tử của Khinh Nhi…”
“Nói không chừng chỉ một lần là có thể sinh được con trai, sinh hạ hoàng trưởng tôn! Như thế thì Khinh Nhi sẽ đi trước.
một bước, áp đảo tất cả mọi người!”
Vẻ mặt Trương ma ma biến đổi, bà ta đoán được trong lòng Triệu Hoàng hậu đang nghĩ gì.
Bà ta cũng tán thành chuyện Vân Ngọc Linh vì Mặc Vân Khinh mà mang thai.
“Nhưng mà nương nương, Vân nhị tiểu thư còn chưa gả vào vương phủ. Cho dù có hoài hài tử, cũng danh không chính ngôn không thuận! Nếu như thế không phải sẽ khiến Vương gia càng thêm bị động sao?”
“Bổn cung biết”
Sắc mặt Triệu Hoàng hậu trâm xuống: “Chính vì điều này nên bổn cung mới nôn nóng”
Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong!
Hiện giờ bà ta hệt như đã đi vào ngõ cụt, tiến thoái lưỡng nan, rơi vào thế khó xử!
“Vân Ngọc Linh nói nàng ta tìm được một phương thuốc cổ truyền, có thể một lần hoài con trai…”
Trong lòng Triệu Hoàng hậu vẫn còn hy vọng.
Mặt già của Trương ma ma rối rắm: “Nương nương, nô tỳ nói câu không xuôi tai. Ứng Quốc Công gần năm mươi tuổi mới có thể khiến di nương trong phủ sinh được một tiểu công tử: “Từ Minh Vương phi đến Vân tam tiểu thư, tất cả đều là nữ nhi”
“Nô tỳ đã sớm nghe người ta nói, nhiều năm qua nam đỉnh nhà họ Vân loãng. Vân nhị tiểu thư thật sự may mắn như vậy sao, một lần là được con trai?”
Lời này quả thật không xuôi tai, nhưng lại có vài phần đạo lý.
Triệu Hoàng hậu chần chờ.
Lúc này phủ Minh Vương đã yên tĩnh một mảnh, chỉ có đèn lồng nơi hành lang đang nhẹ nhàng lay động trong gió.
Nhờ phúc của Phong Bảo, đêm nay Mặc Phùng Dương may mắn được chung chăn gối với hai mẫu tử bọn họ.
Chẳng qua, bên ngoài hắn đường đường là Minh Vương oai phong một cõi, ở viện Ánh Nguyệt… Chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện, ngủ dưới chân Vân Khương Mịch và Phong Bảo.
Phong Bảo nói một nhà ba người phải cùng ngủ trên một chiếc giường, cùng ăn trên một cái bàn.