Chương 175
Tiến vào tẩm điện, thấy Mặc Lệ Nga còn chưa ngủ, bà không nói lời nào lập tức mở miệng răn dạy: “Nha đầu này, đêm hôm khuya khoắt con cố ý lấy mẫu phi ra làm trò tiêu khiển đúng không?”
“Mẫu phi, con đã làm gì vậy?” Mặc Lệ Nga chui ra khỏi ổ chăn.
Không giống như trong tưởng tượng của nàng ta, mẫu phi sẽ vô cùng vui mừng mà quay về. Trái lại sắc mặt của bà xanh mét, đi đường còn thất tha thất thểu.
“Mẫu phi, người làm sao vậy?” Mặc Lệ Nga kinh ngạc bước xuống đất: “Không phải người xuất cung đi xem cháu trai bảo bối của mình sao? Sao lại không vui? Người không thấy được Phong Bảo sao?”
“Gặp được rồi!” Đức phi thở phì phì ngồi xuống một bên.
Bà liên tục uống vài ly nước ấm, sau đó mới trừng mắt nhìn nàng ta: “Lệ Nga, ánh mắt của con không tốt một chút nào! Hài tử kia rõ ràng là đứa ‘con hoang” của nàng ta với gia đinh kia!”
“Lớn lên lấm la lấm lét, còn sợ tay sợ chân, không lên được mặt bàn. Đã thế lại bị hai câu nói của bổn cung dọa khóc!”
“Không giống thất ca của con chút nào! Thậm chí ngay cả Vân Khương Mịch cũng không giống!” Thấy Đức phi tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi mà mắng, trong lòng Mặc Lệ Nga cảm thấy nghỉ hoặc.
Hài tử mà hai người bọn họ thấy là cùng một người sao?
“Mẫu phi, chẳng lẽ người nhận nhầm?” Mặc Lệ Nga cau mày: “Rõ ràng Phong Bảo lớn lên trông giống thất ca như đúc! Miệng nhỏ vừa ngoan lại vừa ngọt, nhỉ thần nhìn thấy mà thích chết đi được!” Hôm qua nàng ta nhìn thấy Phong Bảo, thẳng bé chẳng những lớn lên giống Mặc Phùng Dương như đúc, mà tính tình cũng không khác Mặc Phùng Dương khi còn nhỏ cho lắm.
Vừa thấy cái loại khí chất kia liền biết đó là người của hoàng thất.
Có lẽ là vì huyết mạch tương liên nên Mặc Lệ Nga vừa nhìn thấy Phong Bảo đã thích không chịu được.
Vậy mà tới trong miệng Đức phi lại biến thành “Lớn lên lấm la lấm lét, còn sợ tay sợ chân, không lên được mặt bàn”?
“Sao Bổn cung có thể nhận nhầm được? Vân Khương Mịch gọi hài tử kia là Phong Bảo, còn ôm vào trong lồng ngực dỗ dành!” Càng nhắc đến chuyện đêm nay trong lòng Đức phi càng tức giận, còn cảm thấy đặc biệt ấm ức.
Rất nhanh hàm răng bị bà nghiến đến phát đau, đau đến nỗi nói chuyện cũng khó khăn.
Đầu óc cũng hơi choáng váng, huyệt Thái Dương dường như muốn nổ tung.
Đức phi biết đêm nay sợ rằng bà đã bị cảm lạnh, vì thế nhanh chóng lên giường, ngã đầu đi ngủ. Nhưng dù vậy, sáng sớm ngày tiếp theo trong cung vẫn truyền đến tin tức Đức phi ngã bệnh.
Khi biết được việc này, Vân Khương Mịch đang dùng đồ ăn sáng với Cẩu Vĩ Ba.
Mặc Phùng Dương đã tiến cung để dự buổi triều sớm.
Hôm qua Mặc Quốc Thiên cố ý dặn dò nàng, hôm nay ông †a rất bận nên nàng không cần tiến cung bắt mạch. Vậy nên nàng cũng ngủ một giấc lấy lại sức.
Cẩu Vĩ Ba lớn lên trông giống bà vú Trương, quả thật có vài phần lấm la lấm lét. Hơn nữa với hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ như thế nên cậu nhóc chưa từng thấy qua chuyện lớn.
Hôm qua tới Vương phủ nhìn thấy Vân Khương Mịch cậu nhóc lập tức quỳ xuống.
Trận chiến tối hôm qua của Đức phi quả thật đã dọa đứa bé này.
Lần này Cẩu Vĩ Ba vẫn còn nhút nhát sợ sệt, ánh mắt nhìn về phía Vân Khương Mịch mang theo một chút sợ hãi.
Biết cậu nhóc đã bị dọa sợ, Vân Khương Mịch khẽ cười một tiếng. Nàng lấy ra một cây kẹo que từ trong không gian đưa cho cậu nhóc: “Không cần phải sợ! Mấy ngày nữa ngươi sẽ về quê với bà nội của mình” Cẩu Vĩ Ba nhận cây kẹo que, không dám hé răng.
“Vương phi, nghe nói Đức phi nương nương bị cảm lạnh!” Bà vú Trương đứng ở một bên bảo Cẩu Vĩ Ba nhanh chóng cất kẹo que vào trong túi: “Lỡ như nương nương tìm Vương phi gây chuyện…” Lúc đó sợ rằng Vân Khương Mịch có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!
“Có liên quan gì tới ta đâu?” Vân Khương Mịch không thèm để ý: “Cũng không phải ta bảo bà ấy đêm hôm khuya khoắt tới Vương phủ” Bà vú Trương: Những lời như vậy cũng chỉ có Vương phi nhà mình dám nói.