Chương 517
Tuy rằng, dù Vân Khương Mịch trị khỏi cho Mặc Vị, hẳn ta không đứng cùng một phe thì Vân Khương Mịch cũng sẽ không giết hẳn ta.
Nhưng hiện giờ Trần bá biết, trong tay Vân Khương Mịch cùng Mặc Vĩ vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng!
Trong tất cả các vị Vương gia này, lựa chọn Minh Vương quả thực là không thể sáng suốt hơn!
Mặc Vĩ nhìn ông ta một cái thật sâu, tận sâu nơi đáy mắt phủ kín mây mù.
“Trần bá, việc này không cần nói nữa. Thân mình này của Bổn vương, hiện giờ đã tới tình cảnh đèn cạn dầu rồi, bất kế Vân Khương Mịch có thể trị khỏi hay không….”
Ngoại tổ phụ mời nhiều thần y đại phu như vậy, còn có cả thái y trong cung, người nào cũng không thể trị khỏi cho hản ta.
Một nữ nhân tuổi còn trẻ như Vân Khương Mịch, làm sao có thể trị khỏi cho hắn ta?
Đối với y thuật của Vân Khương Mịch, hẳn ta cũng không ôm hy vọng quá lớn Cho dù hiện giờ có chuyển biến tốt đẹp, hẳn ta cũng chỉ nghĩ là trùng hợp thôi.
“Dù cho Vân Khương Mịch trị khỏi cho bốn vương, bốn vương cũng vẫn sẽ không màng thế sự giống những năm gần đây. Sẽ không tham dự bất cứ cuộc tranh đấu nào, sẽ không lựa chọn bất cứ một bên trận doanh nào cả”
Hắn ta thấp giọng nói.
Nghe vậy, Trần bá cũng không nhiều lời, đành phải gật đâu: “Vâng, Vương gia”
Lời nói lúc này của Mặc Vĩ vẫn là lời thề son sắt.
Không ngờ rắng chẳng được bao lâu trong tương lai, hẳn ta lại có thể vả mặt của bản thân đến độ vang bôm bốp!
Cung Khôn Ninh.
Ngày hôm qua Triệu hoàng hậu hôn mê ở phủ Doanh Vương vẫn chưa từng tỉnh dậy lấy một lần.
Mãi cho đến ban đêm đưa về cung Khôn Ninh, sau khi Dương thái y đến châm cứu, bà ta mới từ từ tỉnh dậy… Lúc này đây bà ta đang nắm trên giường, trong miệng không ngừng rên rỉ Bà ta đau đầu!
Triệu hoàng hậu mang theo mạt ngạch, một tay day ấn huyệt Thái Dương, khó chịu nói không nên lời Trương ma ma đứng ở mép giường, thật cấn thận xoa huyệt Thái Dương cho bà ta, “Nương nương, nếu thật sự khó chịu, không bắng lại mời Dương thái y đến xem thử được không?”
“Xem cái gì?”
“Triệu hoàng yếu ớt mà nói: “Hiện giờ Bốn cung thành ra thế này, ngươi biết trong cung có bao nhiêu đôi mắt đang nhòm ngó không? Có bao nhiêu người ở sau lưng chê cười bốn cung?!”
“Tiện nhân Đức phi kia, hai ngày trước còn bệnh không thể ra cửa”
“Nghe nói hôm nay cũng đã nhảy nhót lung tung, đi qua hết cửa ở hậu cung luôn rồi!”
Nói đến việc này, Triệu hoàng hậu càng thêm tức giận đến mức nện xuống giường: “Cái tên miệng rộng kia chắc chân là đang bàn tán chuyện cười của bổn cung! Bổn cung nào có thể còn mời thái y tới được nữa chứ?”
Trương ma ma biết, điều mà Triệu hoàng hậu nói chính là sự thật.
Nữ nhân nơi Hậu cung ấy mà, đều có một cái bệnh chung: Nếu như không còn mặt mũi gặp người khác thì sẽ viện cớ đau ốm tránh trong tẩm cung không ra khỏi cửa Đức phi đã trốn vài ngày nay rồi, hiện giờ đến lượt Triệu hoàng hậu trốn.
Hôm qua nghe nói Đức phi còn bệnh không nhẹ đấy, hôm nay Trương ma ma dậy sớm đụng phải Đức phi nương nương dẫn theo chúng phi tần tản bộ ở Ngự Hoa Viên.
Phi tần trong cung chia làm hai phe Triệu hoàng hậu một phe, Đức phi một phe.
Đương nhiên là với tính tình của Đức phi này thỉ không ai có thế cùng bà duy trì “Tình hữu nghị” tiếp nữa.
Bà chuyên chế ngang ngược, còn chanh chua ích kỷ..