Mục lục
Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Đừng sợ, có bổn vương ở đây

Giọng nói lạnh lùng của người mới tới vang lên.

Vân Khương Mịch giương mắt nhìn, vừa vặn thấy sắc mặt lạnh như băng của Mặc Phùng Dương nhìn chằm chằm Mặc Vân Khinh: “Đây là huynh đang thừa dịp bổn vương không có mặt ở đây liền muốn giết Vương phi của bổn vương, em dâu của huynh sao?” Thấy Mặc Phùng Dương đột nhiên xuất hiện, mấy người Vân Bách Tùng thoáng kinh ngạc, vội vàng tiến lên thỉnh an.

Vân Khương Mịch cũng sửng sốt.

Vừa rồi rơi vào tình thế cấp bách nên nàng dùng Mặc Phùng Dương uy hiếp Mặc Vân Khinh thôi.

Ai ngờ nam nhân này thực sự tới?!

Hắn vừa bảo vệ nàng sao?

“Lão Thất, đệ tới rồi” Mặc Vân Khinh nhìn chăm chằm hắn, ánh mắt không có ý tốt, dùng sức rút tay về: “Nếu đã tới, tiện thể chúng ta tính luôn món nợ này. Vân Khương Mịch hạ độc Lan Nhi” “Thấy Tam ca gấp gáp như vậy, ta còn tưởng rằng là Tam †ẩu trúng độc chứ” Mặc Phùng Dương không thèm che giấu ý giễu cợt.

Sắc mặt Mặc Vân Khinh trắng nhợt, không biết nên tiếp lời như thế nào.

“Vương gia.” “Bắp đùi” đã tới, Vân Khương Mịch vội vàng nhào tới ôm ‘Vương gia, Nhị muội muội không phải do thần thiếp hạ   độc: “Thần thiếp niệm tình chị em, cố ý tới chữa trị cho Nhị muội muội. Vậy mà Doanh Vương nhất quyết nói là thiếp hạ độc nàng ấy, còn muốn giết chết thần thiếp!” Nàng sợ hãi núp ở sau lưng Mặc Phùng Dương.

Đôi mắt trong veo lóe lên vài phần kinh hoàng.

Giống như một chú nai con bị kinh sợ.

Mặc dù biết là nàng giả vờ nhưng trong lòng Mặc Phùng Dương không nhịn được sinh ra một tia thương tiếc.

Mặc Vân Khinh suýt nữa tức hộc máu!

Nàng niệm tình chị em, cố ý tới giải độc cho Vân Ngọc Linh?

Sợ là vì một nghìn lượng hoàng kim kia đi!

“Đừng sợ, có bổn vương ở đây!” Mặc Phùng Dương võ nhè nhẹ bả vai nàng, ánh mắt dịu dàng, giọng cũng rất nhẹ nhàng: “Chỉ cần có bổn vương ở đây, không người nào có thể tổn thương đến nàng!” Mặc Vân Khinh: “…

Tối nay đầu óc lão Thất rất không bình thường, có phải bị kẹp vào cửa rồi không?

Sao có thể dịu dàng với nữ nhân mà hẳn hận nhất như vậy?!

Mấy người Vân Bách Tùng cũng nhìn chằm chằm Mặc Phùng Dương, không dám tin vào mắt mình.

“Vậy thần thiếp giải độc cho Nhị muội muội trước. Dù sao ban nãy Doanh Vương cũng đã đồng ý với điều kiện của thần thiếp, chỉ cần thần thiếp giải độc cho Nhị muội muội thì sẽ đưa một nghìn lượng hoàng kim làm thù lao.” Mặc Vân Khinh: “… Bổn vương đồng ý lúc nào?!” “Doanh Vương định lật lọng sao?” Vân Khương Mịch nhìn hắn với vẻ mặt “kinh ngạc”.

“Được, giải độc đi! Ngày mai bổn vương sẽ đưa hoàng kim tới phủ Minh Vương!” Để không gánh tiếng xấu, một nghìn lượng hoàng kim này, hắn ta bỏ ra được!

Lúc này Vân Khương Mịch mới cười nói: “Doanh Vương yên tâm! Ta bảo đảm sẽ không nói chuyện của ngài và Nhị muội muội cho Doanh Vương phi! Dù sao chúng ta cũng là người một nhà” Sắc mặt Mặc Vân Khinh đen như hòn than.

Nữ nhân này dám uy hiếp hắn?!

Nhưng có Mặc Phùng Dương đứng đây, hắn ta chỉ có thể   chịu khổ mà đè ép lửa giận xuống.

Vân Khương Mịch đi đến mép giường, bắt mạch cho Vân Ngọc Linh giống lúc nãy.

Bên trong không gian đã xuất hiện mấy loại thuốc giải, đều là thuốc tây.

Nàng dùng khóe mắt nhìn về phía nhóm người Mặc Phùng Dương, giả vờ vô ý giơ tay lên, lấy thuốc giải từ trong không gian ra, nhét vào tay ống tay áo: “Độc này cũng không khó giải.” “Chẳng qua sợ là Nhị muội muội phải chịu khổ một chút.” “Chịu khổ là sao?” Trái tim của Trần thị như bị bóp chặt.

“Muốn giải được loại độc này, trước hết phải lấy hết máu độc ra” Vân Khương Mịch nghiêm túc nói: “Sau khi cho toàn bộ máu độc chảy ra ngoài rồi uống thuốc giải mới có thể trị hết bệnh” “Doanh Vương yên tâm, cho dù không có một nghìn lượng hoàng kim kia thì ta cũng sẽ dốc hết sức lực để cứu Nhị muội muội” Vân Khương Mịch liếc hắn một cái.

Bàn về tranh cãi, nàng nhận đứng thứ hai, ai dám nhận thứ nhất cơ chứ?!

Mặc Vân Khinh nổi đóa, nhìn về phía Mặc Phùng Dương, cắn răng nghiến lợi nói: “Bổn vương chưa từng biết Minh Vương phi có tài ăn tốt như vậy! Chắc hẳn lão Thất rất tự hào phải không?” “Đúng vậy, bổn vương rất tự hào” Mặc Phùng Dương nghiêm túc gật đầu.

Mặc Vân Khinh cảm thấy cổ họng có vị ngọt ngọt.

Hắn ta bị hai người này làm cho tức hộc máu!

Vân Khương Mịch lấy dao găm ra, hơ trên cây nến rồi cắt một đường nhỏ trên năm đầu ngón tay của Vân Ngọc Linh.

Máu tươi chảy xuống theo mép giường, nhanh chóng tạo thành một con sông nhỏ.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Trần thị và Vân Bách Tùng không chịu nổi mùi này, vội xông ra ngoài nôn ọe.

Khi đã thấy sắc mặt Vân Ngọc Linh tái nhợt lại, Vân Khương Mịch mới ung dung thong thả bôi thuốc cầm máu cho nàng ta.

Nàng cố ý dùng loại thuốc gây đau xót nhất.

Khi rải loại thuốc này trên vết thương sẽ có cảm giác như bị hàng nghìn con kiến cắn.

Tuy đang hôn mê nhưng Vân Ngọc Linh cũng đau đến nhíu chặt lông mày.

Vân Khương Mịch nhân cơ hội lấy thuốc giải, nghiền nát rồi hòa tan với nước ấm, đổ vào miệng Vân Ngọc Linh.

“Được rồi Nàng vỗ tay một cái: “Độc trong người Nhị muội muội đã giải trừ hết. Chẳng qua là tối nay mất máu quá nhiều, e là sau này phải bồi dưỡng thật tốt mới có thể bù lại” Tất nhiên Mặc Vân Khinh không tin lời của nàng, tỏ ý mời lão thái y lên kiểm tra.

Lão thái y tiến đến bắt mạch, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Vân Khương Mịch, giống như gặp được Hoa Đà trên đời.

“Quả thật là đã giải hết độc!” Ông ta quỳ xuống trước mặt Vân Khương Mịch, nài nỉ được bái sư học nghệ: “Minh Vương phi y thuật cao minh, vi thần tự thẹn không bằng! Xin Minh Vương phi đừng chê vi thần đã cao tuổi, thu vi thần làm đồ đệ đi!” Nhìn lão thái y cao tuổi, râu dài bạc phơ trước mặt, Vân Khương Mịch khó xử: “Việc này…” Tối nay nàng chỉ định đến kiếm một nghìn lượng hoàng kim này với nhân tiện hành hạ Vân Ngọc Linh một chút thôi.

Nàng không định nhận một học trò “râu tóc trắng xóa”!

Cuối cùng may có Mặc Phùng Dương đỡ lời cho nàng.

Hắn không biết hiện tại Vân Khương Mịch thực sự biết y thuật.

Vào đêm hắn bị trúng độc ở bả vai, hắn chỉ cho rằng vừa hay Vân Khương Mịch biết cách chữa trị. Nhưng đến tối nay, thao tác nàng giải độc cho Vân Ngọc Linh thuần thục như thế, nhìn qua là biết đây không phải lần đầu.

Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh nghi ngờ.

Rốt cuộc trong bốn năm nay, nữ nhân này còn học được cái gì nữa?

Rốt cuộc còn có điều gì mà hắn chưa biết ở nàng?!

“Trời đã khuya lắm rồi, nếu đã giải độc cho Nhị tiểu thư xong thì chúng ta cũng nên trở về vương phủ thôi.

Mặc Phùng Dương tiến lên, cầm lấy tay của Vân Khương Mịch.

Hắn muốn nhanh chóng đưa nàng trở về phủ Minh Vương rồi hỏi cho rõ về chuyện này!

Vậy mà Vân Khương Mịch không chịu đi, mất hứng nhìn Mặc Vân Khinh: “Doanh Vương, ban nãy chúng ta đã bàn bạc xong chuyện một nghìn lượng hoàng kim. Sao bây giờ ngài không lên tiếng?” “Bổn vương sẽ không quyt nợ” Vừa rồi hắn ta thực sự định giả bộ câm điếc, bưng bít chuyện này.

Thấy Vân Khương Mịch không chịu thuận theo buông tha, Mặc Vân Khinh không thể làm gì khác ngoài cắn răng nói: “Sáng sớm ngày mai bổn vương sẽ phái người đưa tới phủ Minh Vương!” “Được!” Vân Khương Mịch gật đầu một cái, bỗng cười phá lên.

Nụ cười rạng rỡ khiến Mặc Phùng Dương thoáng thất thân trong nháy mắt.

Ánh mắt Vân Khương Mịch rơi xuống khuôn mặt của Trần thị: “Trân di nương, vừa nấy chúng ta đã đánh cược với nhau rồi. Bây giờ độc của Nhị muội muội đã được giải trừ hoàn toàn, có lẽ là Trần di nương cũng nên thực hiện cá cược đi.”   Gương mặt Trần thị bỗng trở nên trắng bệch như tuyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK