Mục lục
Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 367

 

Nói đạo lý?

 

Triệu hoàng hậu nhíu mày một cái.

 

Mặc Phùng Dương nói đạo lý?

 

Đây quả thực là đánh rắm!

 

Nếu như hắn giảng đạo lý, Khinh Nhi cũng sẽ không bị Hoàng thượng giam trong phủ Doanh Vương!

 

Hết thảy những chuyện này đều là “công lao” của lão Thất và Vân Khương Mịch!

 

Lúc này nghe thấy Mặc Phùng Dương tới để nói đạo lý… mí mắt của Triệu hoàng hậu lại càng giật lợi hại hơn: “Bổn cung thật sự rất muốn nghe xem ngươi muốn nói đạo lý gì.

 

Bà ta lạnh lùng nhìn hắn.

 

“Tôn đáp ứng mang tâm tư với Lệ Nga, không xem cung quy ra gì, quả thật đáng chết”

 

Mặc Phùng Dương không nói gì nhiều, trực tiếp bắt đầu: “Mịch Nhi bảo vệ Lệ Nga, giữ gìn mặt mũi của hoàng thất, lập được đại công, đáng lẽ là nên thưởng chứ không nên phạt”

 

Hắn nhìn Triệu hoàng hậu với vẻ nghiêm túc.

 

“Hết rồi sao?”

 

Giây lát sau, thấy hắn cũng không tiếp tục nói hết, Triệu hoàng hậu không nhịn được hỏi.

 

“Hết rồi ạ”

 

Mặc Phùng Dương gật đầu.

 

Triệu hoàng hậu: “…”

 

Bà ta đợi lâu như vậy, vốn tưởng rằng Mặc Phùng Dương định thao thao bất tuyệt nói gì đó, ai ngờ lại chỉ hời hợt giảo biện, rồi lại thôi?

 

“Cho nên ý của ngươi là?”

 

“Tôn đáp ứng đáng bị xử phạt, Lệ Nga nên được trấn an, Mịch Nhi nên được thưởng”

 

Mặc Phùng Dương không chút nghĩ ngợi nói.

 

Triệu hoàng hậu: “…”

 

Hôm nay bà ta lại bị chặn họng đến mức á khẩu không trả lời được, đúng là không biết nên nói thế nào cho phải!

 

Mà Vân Khương Mịch lại vỗ tay cổ vũ: “Vương gia nhà ta nói có lý! Mẫu hậu, đây cũng là đạo lý mà con dâu định nói.”

 

Huyệt Thái Dương của Triệu hoàng hậu giật giật, ngực cũng nhấp nhô kịch liệt.

 

Hai người này cố ý chọc giận bà ta thì phải?

 

Trước đó mấy ngày bà ta còn bị Vân Khương Mịch chọc giận đến mức sinh bệnh, đầu còn chưa hết nhức hẳn đâu.

 

Hôm nay bà ta muốn khống chế tâm tình, khống chế tâm tình…

 

Triệu hoàng hậu âm thầm nhắc nhở chính mình.

 

“Ha hả”

 

Bà ta nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Lão Thất nói rất đúng, thực sự là bổn cung không còn lời nào để nói”

 

“Cho nên mẫu hậu, chúng ta có thể đi được rồi chứ?”

 

Vân Khương Mịch nghiêm trang nhìn bà ta.

 

“Không được”

 

Triệu hoàng hậu vỗ bàn một cái đứng dậy: “Chuyện khác tạm thời không đề cập tới! Bổn cung sai cung nhân tu sửa cung Tích Nguyệt, vì sao ngươi lại sai người dỡ xuống?”

 

“Đây không phải là cố ý đối nghịch với bổn cung hay sao?”

 

Chuyện Tôn đáp ứng bà ta không còn lời nào để nói, cho nên bắt đầu bắt bẻ chuyện khác.

 

Hôm nay không phạt được Vân Khương Mịch thì bà ta không cam lòng.

 

“Mẫu hậu, cung Tích Nguyệt là nơi không an toàn!”

 

Vân Khương Mịch tựa như hơi kinh ngạc: “Một nơi tồi tàn như thế làm sao người có thể ở được? Tốt xấu gì Tôn đáp ứng cũng là sủng phi mới của phụ hoàng, cung điện như vậy không phù hợp với thân phận và khí chất của nàng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK