Chương 127
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Khương Mịch lấy một viên thuốc từ trong không gian ra, nhét vào trong miệng Vân Lan Thanh: “Viên thuốc này là thuốc chết giả! Sau khi dùng sẽ gặp hiện tượng chết giả”“
“Đợi một lát nữa, chắc chắn Vân Ngọc Linh sẽ lại mời đại phu tới kiểm tra cho Lan Thanh”
“Ngươi cố gắng đừng lộ ra sơ hở nào! Nhiều nhất một canh giờ nữa bổn vương phi sẽ trở lại”
“Vâng, Vương phi.” Nghe những lời này, Châu Nhi hãi hùng khiếp vía, liền vội cung kính đáp lời.
Lúc này Vân Khương Mịch mới yên tâm rời đi.
Nàng trở về Minh Vương phủ, Phong Bảo vẫn chưa tỉnh giấc, Mặc Phùng Dương đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị vào cung lâm triều.
Trước kia được Mặc Quốc Thiên hạ lệnh, bảo nàng mỗi ngày vào cung điều dưỡng thân thể cho ông ta… Cho nên Vân Khương Mịch muốn theo Mặc Phùng Dương cùng nhau tiến cung gặp vua, sau khi bắt mạch cho Mặc Quốc Thiên mới có thể xuất cung.
Mới vừa vào cửa Huyền Võ đã thấy Vân Bách Tùng và đại thần thân thiết cùng nhau đi tới điện Cần Chính.
Mặt ông ta lộ ý cười, cùng đại thần tán gẫu chuyện trong nhà.
Trên mặt không nhìn ra nửa phần lo lắng và bi thương, không hiểu ông vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của chuyện Vân Lan Thanh hay là đã biết được việc này vẫn còn giả vờ không sao cả.
Cơn giận dữ trong lòng Vân Khương Mịch lập tức vọt lên đỉnh đầu.
Chỉ cần nhớ tới Vân Lan Thanh còn nhỏ tuổi, ở phủ Quốc công lại phải chịu lạnh nhạt và ức hiếp…
Nàng liền giận mà không có chỗ phát tiết!
Thù mới hận cũ cùng xuất hiện trong đầu, bàn tay của nàng bắt đầu ngứa ngáy, chỉ muốn đánh người để loại bỏ phẫn nộ trong lòng!
Xưa nay Vân Khương Mịch luôn thuộc phái hành động.
Nghĩ đến cái gì là lập tức muốn biến thành hành động.
Mặc Phùng Dương bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần, đã thấy nàng đuổi theo như một ngọn gió, nắm lấy phần cổ áo đằng sau gáy Vân Bách Tùng: “Ưng Quốc công, ta có lời muốn nói với ngươi!” Vân Bách Tùng còn chưa kịp phản ứng đã bị Vân Khương Mịch xách lên.
Nàng xách ông như xách con gà con vậy, trực tiếp nâng lên!
Vừa rồi, Vân Bách Tùng chỉ cảm thấy phía sau có một ánh mắt oán hận truyền đến, đẳng sau lưng tựa như bị ánh mắt kia khoét ra một cái lỗ.
Ông còn chưa kịp xoay người, nhìn thử xem ai có oán hận với ông sâu đến vậy…
Đã cảm giác một trận gió lạnh thổi tới, ngay sau đó hai chân của ông liền rời khỏi mặt đất.
Sỉ nhục!
Đây quả thực là thiên đại sỉ nhục!
Ông đường đường là Ưng Quốc công mà lại bị người khác xách thẳng lên ngay trong cung, trước mắt văn võ bá quan thì thôi đi.
Quan trọng nhất là, người xách ông lên lại là nữ nhi ruột của ông, Vân Khương Mịch!
Sau khi Vân Bách Tùng thấy rõ ràng là Vân Khương Mịch, giận đến đỏ mặt tía tail Ông giãy giụa thân thể, phát hiện nha đầu thối này lại dùng lực vô cùng lớn….
Ông hoàn toàn không giấy giụa được!
Càng vùng vẫy, càng có vẻ khôi hài.
Ông đành phải ngừng vùng vẫy, nhìn nàng chăm chăm đầy hung dữ: “Minh Vương phi đang làm gì vậy?! Có lời gì không thể trao đổi hẳn hoi với vi phụ mà lại phải động tay?!”
“Bổn vương phi còn chưa động tay đâu!” Vân Khương Mịch nhướng mày, ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt khiêu khích: “Ưng Quốc công có muốn nếm thử, rốt cuộc bổn vương phi động tay có cảm thụ gì không?!” Đe dọa trắng trợn như vậy khiến khuôn mặt già của Vân Bách Tùng trắng nhợt.
Nha đầu thối này, thật là to gan lớn mật!
“Ngươi…
Vân Bách Tùng đỏ mặt tía tai, không đáp lại được một câu nào!