Chương 148
Nhưng nàng ta vẫn chưa tận mắt nhìn thấy đứa con riêng kia.
Vừa dứt lời, đã thấy Mặc Phùng Dương ôm Phong Bảo vào viện Ánh Nguyệt.
Sau khi nhìn thấy ngoại hình của Phong Bảo, Mặc Lệ Nga kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, đũa trong tay cũng rơi xuống đất!
Bởi vì tuyết rơi, Mặc Phùng Dương không yên tâm để Viên Thịt Tròn tự đi, nên ôm vào trong ngực.
Một lớn một nhỏ trông giống nhau như đúc, Mặc Lệ Nga vừa liếc mắt đã nhận ra ngay. Chiếc đũa trong tay nàng ta rơi xuống đất, trợn mắt há miệng nhìn Viên Thịt Tròn ở trong lòng Mặc Phùng Dương.
Bắt nạt kẻ yếu.
Mới vừa nãy nàng ta còn dự định sẽ tận tình khuyên bảo.
Vân Khương Mịch, để nàng ngoan ngoãn nhận sai với Mặc Phùng Dương.
Chuyện con riêng, cuối cùng cũng phải giải quyết.
Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy diện mạo của Viên Thịt Tròn…
Con riêng?
Là tên nào không có mắt, dám nói đây là con riêng?
Rõ ràng trông viên bánh trôi nhỏ mềm mại đáng yêu này giống với Thất ca y như đúc, nàng ta vừa liếc mắt là đã nhận ra đây chính là nhi tử của Thất ca đấy, được chưa?
Dù sao với cái tính kia của Thất ca…
Nếu viên bánh trôi nhỏ này thật sự là con riêng, e là đã sớm bị xử lý rồi.
Hoặc là cũng sẽ bị đuổi đến nơi rất xa, mắt không thấy lòng không phiền.
Nhưng cảnh tượng thân thiết ôm vào trong lòng lúc này, rõ ràng là yêu thương giống như nhỉ tử ruột, đúng là gặp ma mà!
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Mặc Lệ Nga, lòng Vân Khương Mịch lập tức vang lộp bộp.
Không xong rồi!
tay nhéo hai má bụ bẫm của cậu bé.
Ôi chao ôi!
Rất mềm, còn dễ thương, ôi thật là đáng yêu mà!
Mặc Lệ Nga là cô mẫu xem cháu trai, càng xem càng thích, một đống câu hỏi liên tục nhảy ra khỏi miệng nàng ta: “Bánh trôi nhỏ, con tên gì? Năm nay mấy tuổi?” Viên Thịt Tròn nhỏ mà lanh lợi lắm.
Cậu bé tuy hơi mất kiên nhãn, cất giọng non nớt nhìn nàng †a: “Bình thường ta ghét nhất là bị người khác nhéo mặt!”
“Nhưng ta nể tình cô là một tỷ tỷ xinh đẹp, ta tha thứ cho cô đói” Vân Khương Mịch: Mặc Phùng Dương: Mấy lời này là ai dạy cậu bé vậy?
“Ta tên Vân Lâm Phong.” Viên Thịt Tròn nghiêm trang trả lời: “Năm nay ba tuổi”
“Vân Lâm Phong?” Mặc Lệ Nga lặp lại một lần, quay đầu nghỉ ngờ nhìn Vân Khương Mịch: “Tại sao đứa bé này lại cùng họ vơi ngươi? Sao lại không phải là họ Mặc?” Vừa nghe lời này, Mặc Phùng Dương đứng ngồi không yên.
Đây là lần đầu tiên hắn biết được mị lực của thịt nướng.