Nhưng Thời Khanh Lạc khẳng định, nếu nàng thật sự đưa quả cầu màu đen nhỏ cho Ngô gia, về sau Ngô gia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nếu nàng đưa quả cầu màu đen nhỏ chân chính, Ngô gia lại nghiên cứu ra phối phương chân chính, vậy cách lúc nàngàng bị Ngô gia diệt khẩu cũng không xa nữa.
Cho nên mặc kệ là hố Thời gia, hay là hố Ngô gia, nàng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Thời lão tứ cũng khẩn trương, sợ nha đầu c.h.ế.t tiệt kia đưa quả cầu màu đen nhỏ cho Bạch gia, gã đã đảm bảo với Ngô gia, có thể lấy được vào tay.
“Hiện tại ta sẽ đi đến huyện thành một chuyến.”
Thời Khanh Lạc xua xua tay, "Nhanh đi đi, đêm nay mặc kết quả như thế nào, đều đừng tới Tiêu gia quấy rầy ta, có việc ngày mai lại nói.”
Đêm nay nàng còn phải nghiên cứu cắt giảm uy lực và tạo của thuốc nổ đất nữa.
Thời lão tứ: “…” Bộ dạng của nha đầu c.h.ế.t tiệt này thật sự quá đáng ghét, làm như tài giỏi lắm.
Nhưng gã chỉ có thể nghẹn khuất gật đầu: “Được, ngày mai chúng ta lại đến.”
Chờ gã hoàn toàn trèo lên được cây đại thụ Ngô gia kia, lại thi đậu tú tài, xem gã làm thế nào thu thập nha đầu c.h.ế.t tiệt này.
Hôm nay chuyện bị đánh trước mặt mọi người, gã nhớ kỹ.
Nghe Thời lão tứ nói như vậy, đám người Thời lão thái cũng chỉ có lưu luyến rời khỏi Tiêu gia.
Sau khi ra cửa, Thời lão thái oán giận với mấy đứa con, “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia thật không nể mặt gì cả, dù chúng ta biết được cách làm đậu phụ, cũng không cướp đoạt bao nhiêu sinh ý của nó.”
“Thật là đáng tiếc.”
Thời lão tứ xoay chuyển tròng mắt: “Nương, chờ ta leo lên được Ngô gia, ta sẽ nghĩ cách cướp xưởng đậu phụ để nhà chúng ta làm, hiện tại cứ để cho nha đầu c.h.ế.t tiệt kia kiêu ngạo trước đi.”
Vốn dĩ Thời lão thái đang sầm mặt, nháy mắt đã nở nụ cười tươi: "Đúng vậy, về sau trực tiếp cướp xưởng đậu phụ, để cho nha đầu c.h.ế.t tiệt kia khóc.”
Tưởng tượng như vậy, trong lòng mấy người Thời gia đã thoải mái không ít.
Thời lão tứ không về nhà, trực tiếp đi Ngô gia ở huyện thành.
Không ngoài dự đoán của Thời Khanh Lạc, Ngô gia nghe được chuyện có khả năng nàng sẽ bán quả cầu màu đen nhỏ cho Bạch Hủ thì trở nên nóng nảy.
Tuy rằng cảm thấy 110 lượng một quả quá đắt, nhưng nếu uy lực thật lớn như vậy, một khi có thể nghiên cứu ra, đó chính là giá trị một ngàn lượng.
Thật ra gia chủ Ngô gia rất khôn khéo, đã đoán được mười lượng thêm vào của giá mỗi quả cầu màu đen đều do Thời lão tứ tự thêm vào.
Chẳng qua dùng nhiều tiền mua như vậy, ông ta cũng không thèm để ý chút tiền trinh này.
Hiện tại trước tiên để nha đầu c.h.ế.t tiệt kia và Thời gia chiếm tiện nghi, tương lai chẳng những phải nhổ ra, ngay cả mạng cũng phải bồi thường cho ông ta, hừ!
Cũng bởi vậy mới đồng ý yêu cầu.
Bên kia, Thời Khanh Lạc bắt đầu làm cải tiến thuốc nổ đất.
Bên trong bỏ thêm rất nhiều thuốc bột và bột đá, sau khi trộn lại bảo đảm Ngô gia không có cách nào nghiên cứu được phối phương.
Tiêu Hàn Tranh còn đi với Thời Khanh Lạc vào trong núi thử hiệu quả.
Lại điều chỉnh thuốc nổ đất đến trình độ Ngô gia có thể tiếp thu, nhưng lại nghiên cứu không ra, lúc này mới xuống núi.
Tất nhiên, cũng là loại nổ không c.h.ế.t người.
Sáng sớm hôm sau, Thời lão tứ và Thời lão tam cùng nhau đi đến Tiêu gia.
Tam phu nhân và Tứ phu nhân không muốn thấy cảnh tưởng buôn bán tấp nập tại xưởng đậu phụ.
Bằng không các nàng thấy được sẽ không nhịn được mà đau lòng c.h.ế.t mất, cho nên các nàng không tới.
Thời Khanh Lạc mời hai người họ vào nhà.
Tiêu Hàn Tranh ngồi bên cạnh nàng.
Thời Khanh Lạc nhìn hai người hỏi: "Người Ngô gia đồng ý?”
Thời lão tứ phát hiện nha đầu c.h.ế.t tiệt này thật thông minh, dù Ngô gia có lựa chọn gì đi chăng nữa thì nha đầu này đều đoán trước được.
Chỉ tiếc đã xuất giá, lại có người chống lưng, cùng Thời gia xung khắc, khó có thể thu phục được.
Bằng không có thể giữ nha đầu này làm việc cho Thời gia.
Thật ra hiện tại người Thời gia đều có chút tiếc nuối, lúc trước không nên sảng khoái để Thời Khanh Lạc đi xung hỷ như vậy.
Nếu biết, Tiêu Hàn Tranh có thể tỉnh lại, biết được trong tay Thời Khanh Lạc có cách buôn bán. Dù cho bọn họ có bị nàng áp bách đến ủy khuất cũng sẽ không để cho nàng đi.
Nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn, bị nha đầu c.h.ế.t tiệt kia chiếm tiên cơ rồi.
Gã gật đầu nói: “Đúng vậy, người Ngô gia đã đáp ứng rồi”.
“Ngươi có bao nhiêu viên? Ngô gia muốn mua toàn bộ.”
Thời Khanh Lạc nói: “Còn dư lại sáu viên.”
Nàng hỏi: “Hiện tại ngươi đưa bạc luôn, hay là để người Ngô gia tới đưa?”.
Nghe đến đây, Thời lão tứ lộ nét mặt tươi cười, “Hiên tại ta đưa luôn cho ngươi.” Tại thời điểm nha đầu c.h.ế.t tiệt kia đeo quả cầu đen bên người, gã đã lén lút đếm rõ số lượng.
Ngô gia đã đưa bạc cho gã.
Vốn dĩ Ngô đại thiếu gia muốn tới, nhưng gã sợ chuyện hét giá nhiều thêm mười lượng bạc bị bại lộ, cho nên liền vỗ n.g.ự.c nói chính mình có thể thu phục.