Đột nhiên hắn nghĩ, buổi tối nàng sẽ lựa chọn ngủ trên giường nhỏ của nhị lang hay là cùng hắn ngủ trên cùng một cái giường?
Tất nhiên, hắn không thể nào ủy khuất để cho tức phụ đi ngủ giường nhỏ được, chỉ là tò mò thôi.
Tiêu mẫu đặt chăn lên giường của Tiêu Hàn Tranh.
Nói với hắn: "Chờ con khỏe lại, phải tự mình đi cảm ơn đám người tộc trưởng, lúc con hôn mê, bọn họ đã giúp đỡ cho nhà chúng ta không ít."
"Hôm nay nhà cũ không đến làm ồn ào, cũng bởi vì có tộc trưởng ở đó."
Cũng có thể là vì Thời Khanh Lạc, hai nữ nhân đanh đá kia mới không dám đến.
Nếu đối thành là lúc bình thường, người nhà cũ nhất định sẽ làm ồn ào, hoặc là cướp đồ ăn trên bàn tiệc.
Tất nhiên, chuyện này bà không thể nói với con trai, nếu để cho con trai hiểu lầm Thời Khanh Lạc là cọp mẹ thì không tốt.
Thời Khanh Lạc dịu dàng lại thiện lương như vậy, ra tay đánh người cũng là vì những cực phẩm kia ép buộc.
Đúng, chính là như vậy.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Chắc chắn con sẽ đi cảm ơn."
Đời trước, mặc kệ là trước khi phân gia hay sau khi phân gia, đám người tộc trưởng đều giúp đỡ rất nhiều cho hắn và người nhà.
Hắn vẫn luôn nhớ những ân tình này.
Trái lại đời trước đã báo đáp, nhưng đời này là đời này, hắn vẫn sẽ báo đáp.
Lại nghĩ đến nhà cũ mà Tiêu mẫu nhắc đến, đôi mắt ôn hòa của hắn lại trở nên lạnh như băng.
Tiêu mẫu ngồi chốc lát liền cười rời đi.
Hôm nay Thời Khanh Lạc dậy sớm, lúc này cũng đã mệt nhọc rồi.
Nàng đi rửa mặt sau đó về phòng, liếc một vòng cái giường của Tiêu Hàn Tranh, lại nhìn cái giường nhỏ xíu đặt ở một góc phòng một chút.
Vẫn lựa chọn không để mình bị thiệt thòi.
Nàng thoải mái đi đến trước giường của Tiêu Hàn Tranh, "Huynh thích ngủ bên trong hay bên ngoài?"
Thật ra Tiêu Hàn Tranh cũng không kinh ngạc lắm với sự lựa chọn này của Thời Khanh Lạc.
Hắn khẽ cười nói: "Ta còn tưởng rằng nàng sẽ để cho ta ngủ trên cái giường nhỏ kia."
Thời Khanh Lạc tức giận nói: "Nếu không phải bây giờ huynh còn là người bệnh, ta khẳng định sẽ để huynh ngủ trên chiếc giường nhỏ kia."
"Ta cảm ơn nàng." Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười nói.
Thời Khanh Lạc khoát tay: "Không cần khách sáo."
Tiêu Hàn Tranh không cảm thấy có vấn đề gì: "Được!"
Vì vậy Thời Khanh Lạc cởi giày ra, từ chân của hắn đi vào bên trong giường.
Giường của Tiêu Hàn Tranh là một mét tám, hai người cũng gầy, Thời Khanh Lạc vào ngủ vẫn rất rộng.
Nàng đắp chăn lại, nhìn Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Huynh còn chưa ngủ sao?"
Tiêu Hàn Tranh cảm thấy nàng thật là vô tâm vô phế, "Nàng không sợ ta sẽ làm gì với nàng sao?"
Thời Khanh Lạc liếc mắt nhìn hắn: "Thôi đi, bây giờ bộ dạng của ta giống như cọng giá vậy, mặt vàng vọt, người thì gầy ốm, ta thấy cũng cảm thấy thật xấu, huynh có thể hạ miệng được sao?"
Tiêu Hàn Tranh không nhịn được cười: "Hình như chút không hạ miệng được."
Nào có nữ nhân nói mình như vậy.
Lúc này nàng nhướng mày, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Hàn Tranh.
Cười thâm ý nói: "Hơn nữa với thân thể gió thổi là ngã này của huynh, dù có thể hạ được miệng, nhưng huynh chắc chắn mình có thể làm được gì sao?"
Lúc đầu Tiêu Hàn Tranh đang cười, nghe được lời này không nhịn được mà sầm mặt, nữ nhân này thật không biết thẹn thùng, lại nghi ngờ năng lực của hắn...
Hắn giải thích: "Trước kia ta không có bệnh, thân thể rất tốt."
Thời Khanh Lạc không thèm để ý ngáp một cái: "Dù huynh khôi phục giống như trước, nhưng dưới tình huống ta không cho phép, cũng không thể làm bậy bạ. Nếu huynh dám vô lễ với ta, ta liền đánh vỡ đầu của huynh."
"Ta ngủ trước đi, huynh tự tiện!" Sau đó nàng cuộn chăn, xoay người đưa lưng về phía Tiêu Hàn Tranh nhắm mặt lại.
Tiêu Hàn Tranh: "..."
Chẳng những vô tâm vô phế, còn là một con cọp mẹ.