Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy! Ông ta dẫn theo ngoại thất đi kinh thành hưởng phúc, lại ném các ngươi ở lại trong thôn chịu khổ, đây mới gọi là bất hiếu”

“Lão thái thái ngài bị nữ nhân kia lừa ở lại chỗ này, để lại một nha hoàn đến hậu hạ ngài, như vậy tính ra các ngươi có thể được cái gì?”

“Quyền lợi tiền tài của phủ tướng quân đều bị một mình nữ nhân kia khống chế."

Nàng tiếp tục nói: “Lão thái thái, ta cảm thấy không đáng giá cho ngài.”

“Nuôi được một nhi tử tướng quân, vậy mà lại tiện nghi cho người khác, rõ ràng ngài mới là lão thái quân của phủ tướng quân, cái phủ kia nên là ngài quản lý mới đúng.'

“Nhà của chúng ta còn thiếu nợ mười mấy lượng bạc của người ta, các ngươi nhìn chằm chằm chúng ta làm gì?”

“Dù tính chúng ta có tiền, cũng không đến lượt tôn tử hiếu kính gia gia nãi nãi."

“Càng đừng nói đến chuyện chúng ta đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ, quan phủ cũng có thể làm chứng.”

"Chúng ta trả mười mấy lượng bạc cho người ta mà phải thức đêm dậy sớm mệt c.h.ế.t mệt sống, nhưng người ta ở phủ tướng quân, ăn một bữa cơm cũng không chỉ chút tiền này."

Tiền lão thái ngẩn người: "Sao một bữa có thể ăn nhiều như vậy."

Thời Khanh Lạc làm ra vẻ mặt cạn lời: "Sao lại không thể? Người ta ăn hải sâm bào ngư, tổ yến vi cá, một bữa ăn không chỉ có mười mấy lượng bạc đâu."

Nàng chỉ vào chậu hoa cách đó không xa: 'Ngài thấy chậu hoa cúc tím kia không?"

"Thấy được, trái lại màu sắc đúng là đặc biệt mới lạ." Lần đầu tiên Tiêu lão thái thấy được hoa cúc màu tím.

Thời Khanh Lạc nhấn mạnh: "Đây là nhìn màu sắc sao? Đây là nhìn giá tiền."

"Đây là hoa của công tử Bạch gia đại hộ trong huyện thành, cố ý mua từ kinh thành về, phải mất mấy trăm lượng đó."

Tiêu thái thái không tin: "Gì, một chậu hoa mất mấy trăm lương? Ngươi đang nói bậy nói bạ đi."

Vương thị và Ngô thị cũng không tin: "Một chậu hoa rách làm sao có thể mấy trăm lượng được."

Thời Khanh Lạc nói: "Cho nên nói các ngươi cũng không hiểu, tầm mắt quá nhỏ."

"Các ngươi có thể đi đến huyện thành tùy tiện hỏi thăm, thì sẽ biết được Bạch thiếu gia mua hoa cúc tím có giá mấy trăm lượng, ta lừa các ngươi làm gì, sau khi nghe ngóng xong là bị vạch trần rồi."



Đúng lúc này, một gã nam tử trẻ tuổi sau lưng Tiền thái thái nói: "Nãi nãi, lần trước cháu đi huyện thành có nghe người ta nói qua rồi, thật sự có chuyện này."

Lúc ấy gã cũng cảm thấy thật khó tin, còn cảm khái người của những đại hộ này thật biết chơi và xa xỉ.

Tiêu lão thái trợn to hai mắt: "Một châu hoa nát này cũng không làm cơm ăn được, sao lại có giá mấy trăm lượng bạc chứ?"

Thời Khanh Lạc nói: "Bởi vì mặt mũi! Người chơi mấy cái này cũng là muốn khoe khoang thân phận địa vị của mình."

"Ngài nghĩ đi, Bạch gia chỉ là một thương hộ ở huyện thành thôi, một chậu hoa cũng là mấy trăm lượng, nhi tử thứ hai của ngài là đại tướng quân, ăn một bữa cơm mười mấy lượng bạc thì tính là cái gì chứ?"

Tiêu thái thái vừa nghe liền cảm thấy có đạo lý: "Bọn họ ở kinh thành xa xỉ như vậy sao? Trước vẫn luôn kể khổ với chúng ta."

Vốn dĩ bọn họ cũng muốn đến kinh thành, nhưng nhi tử thứ hai lại nói ở kinh thành ông ta cũng rất khốn khó.

Đừng thấy là phủ tướng quân, chi tiêu đều rất lớn, thường xuyên phải tiết kiệm dè sẻn.

Thời Khanh Lạc làm bộ dạng không dám tin tưởng: "Lời này mà các ngươi cũng tin."

"Ta đã hỏi thăm công tử Bạch gia, hắn ta nói người có thân phận càng cao trong kinh thành, cuộc sống càng xa xỉ."

"Mặc trên người chính là lăng la tơ lụa, ăn chính là sơn hào hải vị, nô bộc thì thành đàn."

Nàng thở dài: "Ngài xem mấy người nhà ngài đang mặc cái gì? Nô bộc của phủ tướng quân cũng không mặc loại vải này, trái lại các ngươi còn mặc vui vẻ như vậy."

"Tiêu đại tướng quân chính là do các ngươi nuôi lớn, dựa vào cái gì khi ông ta có thân phận địa vị tiền bạc sài không hết, người khác lại ngồi không hưởng lộc?"

Vương thị và Ngô thị đặc biệt đồng ý: "Đúng, dựa vào cái gì chứ!"

Con đĩ nhỏ kia dựa vào cái gì ăn một bữa cơm hết mười mấy lượng bạc.

Hơn nữa lại còn đưa nguyên liệu vài mà nô bộc còn không thèm mặc cho bọn họ may quần áo, thật quá đáng.

Sắc mặt của Tiêu lão thái lại khó coi thêm một ít, hiển nhiên cũng cảm thấy không vui, rõ ràng là bà ta nuôi lớn nhi tử, nhưng sao người hưởng thụ là đồ đĩ nhỏ kia?

Thời Khanh Lạc thấy vậy tiếp tục khích bác: ""Chúng ta và nhà cũ đã đoạn tuyệt quan hệ phân gia rồi, nhưng Tiêu đại tướng quân và nhà cũ lại không có phân gia."

"Cho nên ông ta nên phụ dưỡng phụ mẫu, chiếu cố huynh đệ tỷ muội cháu trai."

"Bây giờ ông ta cứ chạy như vậy chính là bất hiếu, nếu các ngươi đi tố cáo, chính là tố cáo chính xác."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK